“ Đại tướng quân chưa bao giờ định cho ba đứa con của ông ta lên chiến trường, vì biết chúng mà đi là tặng chiến công cho người ta. Mẹ ta che chở chúng, hai lần bị triệu tập đều bị mẹ ta gạt đi, vì thế mẹ ta không ít lần bị tướng lĩnh trong quân chỉ trích. Giờ hắn tự đâm đầu vào lưới, người ta tất nhiên tóm lấy luôn.” Tào Tương nhai bánh càng lúc càng nhanh, vừa ăn vừa nói làm vụn bánh văng tứ tung:” Chưa hết, hắn còn lập quân lệnh trạng, nếu không chặt đủ ba trăm cái đầu Hung Nô thì không về kinh.”
“ Cái gì?” Vân Lang tròn mắt, tên đó ngu xuẩn tới cỡ nào mới làm chuyện này, giờ hay rồi, dù hắn có chiến tử thì cũng là sỉ nhục lớn với Vệ Thanh, còn là loại sỉ nhục dù ông ta có chém ba vạn cái đầu Hung Nô cũng không rửa sạch:
“ Không thấy ta ngồi gặm bánh khô không biết phải làm sao nãy giờ à?” Tào Tương lẩm bẩm:
Vân Lang bóp trán, làm như bọn họ ở đây dễ dàng thoải mái lắm vậy, giờ thêm thứ của nợ không biết tốt xấu này:” Mẹ ngươi có dặn gì không?”
Tào Tương ngoạm một miếng bánh thật lớn như trút giận vào đó, vừa nhai vừa nói phun cả mấu vụn ra:” Mẹ ta bảo, đứng để hắn chết ở biên quan.”
Rồi ra sức nhét số bánh còn lại vào miệng, nuốt trợn nuốt trạo:” Bà nó chứ, lão tử phải đánh ngất mình bốn lần mới tới được đây, ngươi cũng từng nhắm mắt đánh chiến xa lao vào chiến trường, Khứ Bệnh trên người không biết bao nhiêu vết thương mà kể, Lý Cảm tới giờ xương sườn chưa lành hẳn đã lên lưng ngựa. Mạng huynh đệ chúng ta không phải mạng à?”
“ Chúng ta giữ mình chưa dám nói, bằng cái gì chúng ta còn phải toàn lực bảo vệ hắn? Hắn là cái mẹ gì chứ?”
Đây là lần đầu tiên Vân Lang thấy Tào Tương nổi giận với mẹ mình, tức giận vì không được mẹ mình yêu quý hơn, đánh mất trí tuệ thường ngày.
Trường Bình muốn làm một hậu nương hợp cách thì không thể để Vệ Kháng chết ở biên trại, nếu không hậu quả khó lường. Trời mới biết đám chính địch sẽ bịa đặt ra chuyện gì, phá hỏng hình tượng Trưởng công chúa hiền thục rộng lượng của nàng.
Nói không chừng khiến Lưu Triệt phản cảm, hắn vốn cũng là người do thiếp sinh ra, từ nhỏ không được phụ thân yêu thương.
Vân Lang trải qua kinh hãi rồi tức giận, dần dần khôi phục bình tĩnh, bắt đầu nhìn nhận vấn đề.
Có lẽ với Vệ Kháng mà nói thì Hung Nô không có gì đáng sợ cả, bởi vì cha hắn giết Hung Nô phải tính tới hàng vạn hàng vạn, biểu ca hắn giết hàng nghìn Hung Nô, nếu vậy hắn nói giết ba trăm hung nô là không thành vấn đề.
300 thủ cấp Hung Nô, có khi còn là đã khiếm tốn lắm rồi, không đặt mình ngang với cha và biểu ca đúng là cực kỳ khiêm tốn.
Nghĩ thông đầu đuôi sự tình, Vân Lang thấy lúc này cũng rất muốn có cái bánh lớn để ăn:” Nếu cha ta là Đại tướng quân, biểu ca ta là Khứ Bệnh, ta dám nói lên trận giết một nghìn người Hung Nô.”
“ Hắn trộm giáp Đại tướng quân, đó là hoàng kim tỏa tử giáp do bệ hạ ban, ai dám không cho hắn tòng quân?” Tào Tương giơ hai tay lên trời hô to:” Con nối nghiệp cha, đại hiếu, đại hiếu!”
Vân Lang bị hành động của Tào Tương làm bật cười:” Nói ra cũng không sai, chỉ là có kẻ lửa cháy đổ thêm dầu, thế là biến vị. Nhưng nói gì được người ta đây, người ta cho hắn cái chức quan cao hơn cả ta, đó là nể mặt á phụ ngươi mà.”
“ Đợi ta về Trường An đừng để ta tra ra kẻ nào giở trò, nếu không ta chặt làm tám mảnh.” Tào Tương nghiến răng trèo trẹo:
Vân Lang lắc đầu, hôm nay suýt bị thằng ngu đó giết chết, giận lắm chứ, nhưng lúc này xử trí theo cảm tính chỉ làm sự việc tồi tệ hơn:” Khỏi cần, mẹ ngươi không tra ra hay sao, dù tra ra rồi, Vệ Kháng cũng tới Thụ Hành thành. Chúng ta vẫn phải giúp tên ngốc này hoàn thành quân lệnh trạng, đừng giận nữa, chẳng thay đổi được gì.”
“ Giúp cái gì, ba trăm cái đầu Hung Nô, ta cũng muốn.”
Tâm trạng không tốt giải quyết sao đây? Với Vân Lang chỉ có ăn thôi, cá chép ăn thế nào ngon nhất?
Tất nhiên sốt chua ngọt.
Tào Tương, Tạ Ninh, Vệ Kháng, Tô Trĩ, Vân Lang ngồi vây quanh nhìn ba con cá chép đặt trong cái bát lớn.
Cá chép lớn dài tới hai xích đánh vảy đi rồi da cá vẫn mang màu vàng nhạt, đảo qua mở nóng, thịt cá co lại được dao cắt ra, dấm dường thấm toàn thân, rải thêm ít vừng, thơm ngào ngạt.
Ba người Tào Tương, Tạ Ninh, Tô Trĩ tất nhiên không khách khí, cứ chỗ thịt mình thích mà tấn công, chỉ có Vệ Kháng ngồi đó không nói không rằng.
“ Ăn đi.” Vân Lang vung tay bợp Vệ Kháng một cái:
“ Ngươi dám đánh ta?” Vệ Kháng rống lên, cha hắn còn chưa bao giờ đánh hắn:
“ Không ăn mai biên người vào Tử sĩ doanh.”
Vệ Kháng thở phì phò không dám có hành động gì, hôm nay hắn vào thương binh doanh thấy được biên quan chân thật nhất, cả đám người mất chân, mất tay ngồi đờ đẫn ở đó, khác người chết chỉ ở chỗ còn thở thôi, chột dạ không ít.
Đưa mắt nhìn Tào Tương cầu cứu, ca ca hắn đang bận đối phó với cái đầu cá lớn, nén giận cầm đũa lên.
Tào Tương rất ghét Vệ Kháng, ăn no là đi luôn, Tạ Ninh thấy không khí bất thường lấy cớ tuần thành cũng đi nốt.
Tô Trĩ lúc nhìn Vân Lang, lúc nhìn Vệ Kháng, biết ngày tháng tiếp theo đây của tên này sẽ không tốt lành gì, rất hiểu chuyện thu dọn bát đĩa vội vàng rời đi.
“ Trong quân doanh này người có tiếng nói thực sự là biểu ca ngươi, giờ hắn dẫn một nghìn kỵ binh đi Kính Thiết Sơn cứu biên dân bị Hung Nô bắt, nếu chẳng may chiến tử, nơi này do ta định đoạt. Vì thế trước khi biểu ca ngươi về, ngươi phải nghe lời ta, hiểu chưa?”
Vệ Kháng không nói gì cả, trong mắt hắn Vân Lang có ngày hôm nay hoàn toàn nhờ kế mẫu của mình, sớm liệt y vào hàng gia thần, nhưng bây giờ cả Tào Tương cũng không giúp hắn, hắn đành nhịn.
“ Đừng làm ra vẻ quý công tử với ta, ngươi chỉ là con sâu thấp kém đáng thương thôi, kẻ lần trước dùng cung nhắm vào bọn ta bị ta giết ngay trước mặt bệ hạ, ngươi biết chứ? Cho nên ngươi mới bị gãy một ngón tay là ta nể mặt lắm rồi đấy.” Vân Lang gằn giọng:
Vệ Kháng rùng mình một cái, hắn tất nhiên là biết, khi đó nhiều người nói Vân Lang chết chắc, cuối cùng y chỉ bị giam hơn một tháng rồi lành lặn trở về.
“ Xem ra ngươi biết rồi, rất tốt, giờ ta nói cho ngươi biết vấn đề của ngươi. Thứ nhất, cởi cái bộ giáp vàng chóe đó ra, đừng nói là địch, đến bọn ta trông còn muốn bắn cho một phát. Lên chiến trường kẻ mặc thế này là kẻ chết nhanh nhất.”
“ Hừ, ngươi tưởng ta không biết chắc.” Vệ Kháng vênh mặt lên khinh bỉ đáp:” Cha ta không cho ta tòng quân, ta mặc thế này Trung quân phủ mới nghe theo, người Bạch Đăng Sơn trông thấy phải khách khí, ngươi đáng lẽ ...”
Vân Lang không muốn tốn công nghe hắn nói lời vô nghĩa, cắt ngang:” Chuyện nữa, ngươi định thực hiện lời thề chém ba trăm thủ cấp Hung Nô thế nào? Đừng nghĩ ngươi chỉ thuận miệng nói cho oai, Trung quân phủ không coi vậy đâu, trên văn thư viết rất rõ ràng rồi, ngươi không chém được ba trăm cái đầu không hoàn hương.”
“ Chẳng phải ba trăm cái đầu à? Ta làm được.” Vệ Kháng cười khẩy:
Vân Lang ngả người dựa lưng vào ghế, hai tay đan trước bụng mỉm cười:” Khứ Bệnh là người chém đầu Hung Nô nhiều nhất, tổng cộng được một trăm chín một người, nói cách khác con số có thể tính được là chừng đó. Từ khi lên chiến trường, mỗi cuộc chiến hắn đều mang thương tích.”
“ Ta giúp ngươi tính, ba lần hắn phải vào thương binh doanh chữa trị, đây là nhiều vết thương nhỏ hắn cứng đầu không đi. Nhiều lúc ta tưởng hắn chết chắc rồi, hắn gần như bò từ chiến trường về. Bây giờ ngươi còn nghĩ ba trăm cái đầu là đơn giản không?”
Vệ Kháng mặt đỏ bừng, hét lên:” Cùng lắm ta chiến tử sa trường.”
“ Ngươi nghĩ chiến tử sa trường uy phong lắm hả, tên bắn tua tủa trên người không gục ngã, mọi người rơi lệ tiễn đưa ngươi, vinh danh ngươi?” Vân Lang tặc lưỡi:” Nhầm rồi, ta nói cho ngươi biết, đầu ngươi sẽ bị người Hung Nô dùng làm cốc rượu, tệ hơn là bô nước tiểu. Mỗi lần Y Trật Tà giao phong với cha ngươi sẽ mang đầu ngươi ra chiến trường, rót rượu mời cha ngươi, không thì sai quân sĩ đái vào, sỉ nhục trước toàn quân. Cha ngươi phải làm sao, phải liều chết cướp đầu ngươi về.”
“ Còn ngươi mãi mãi trở thành sỉ nhục của Đại Hán, cha mẹ huynh đệ ngươi ra đường cũng không dám nhìn mặt ai.”
“ Chậc chậc chậc, tái mặt đi thế kia? Sợ rồi chứ gì? Chưa hết đâu, ngươi còn có thể bị bắt sống. Là hầu gia chắc được đi xem Vu Đan nhảy múa ở Kiến Chương cung rồi đúng không? Nghe nói Vu Đan nhảy đẹp lắm, ngươi có nhảy tốt hơn không, không thì nguy đấy, người Hung Nô không dễ tính đâu. À, tiện thể, Vu Đan bị Hà Sầu Hữu thiến rồi ...”