Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 505 - Q3 - Chương 126: Tuyết Kỳ Liên Sơn. (1)

Q3 - Chương 126: Tuyết Kỳ Liên Sơn. (1) Q3 - Chương 126: Tuyết Kỳ Liên Sơn. (1)

Rầm!

Vệ Kháng phẫn nộ lật tung bàn, lời Vân Lang làm sống lưng hắn lạnh toát, giờ mới ý thức được, mình tới nhầm chỗ rồi.

Khi Vân Lang dọa Vệ Kháng, Tào Tương ngồi sát vách nghe hết.

Bây giờ hắn có một thói xấu, cứ lúc nào căng thẳng là gặm bánh, mà bánh càng cứng càng tốt.

Vân Lang đứng cửa nhìn Vệ Kháng đùng đùng nổi giận bỏ đi, cửa sổ phòng Tào Tương bên cạnh có ánh sáng hắt ra, mở cửa sổ nhìn vào:” Còn làm gì mà chưa ngủ?”

Tào Tương vất vả xoa xoa cái bụng tròn căng, bực bội nói:” Ăn no quá .. Ngươi nói phải xử lý thằng ngốc đó ra sao? Hắn là đại họa, nhưng không đuổi đi được, mà chúng ta tìm đâu ra cho hắn ba trăm cái đầu? Ta sợ hắn ngu xuẩn làm liều, rồi thành như Vu Đan nhảy múa mua vui cho người ta.”

Vân Lang vào phòng ngồi xuống:” Ta dọa cho hắn ngoan ngoãn chút thôi, còn ba trăm cái đầu, ở đây kiếm khó quá thì đi chỗ khác kiếm.”

“ A, ngươi nói nam chinh?” Tào Tương ngồi ngay dậy:

“ Đúng thế, trượng nhân của ngươi bị bệ hạ điều nới nam tuyến, chắc bệ hạ chuẩn bị ra tay với Lĩnh Nam rồi. Giáp sĩ của chúng ta đối phó với Hung Nô vất vả chứ đối phó với quân đội cầm gậy gỗ thương trúc của thổ dân Lĩnh Nam thì hẳn là vô địch.”

“ Lần trước ngươi chẳng phải bảo bệnh bụng to của ta bắt nguồn từ phương nam à?” Tào Tương nhớ tới mình trước kia là rùng mình:

“ Hết cách, lời thề chém ba trăm cái đầu phải thực hiện thôi, trên đời chẳng có gì dễ dàng, chúng ta cũng dễ dàng lắm chắc ... làm sao nghĩ nhiều thế được.”

Hai huynh đệ chỉ biết ngồi đó thở dài, cũng chỉ lúc này suy nghĩ thế thôi, còn thực hiện là cả chặng đường xa xăm, tới đâu hay tới đấy.

Tay bị thương của Vệ Kháng cực nóng, còn không ngừng nóng lên, hắn phải bảo Vệ Lương giúp mình cởi nẹp, băng bó lại hết lần này tới lần khác.

Ban ngày cơn đau do gãy tay còn chịu được, đến đêm vết thương đau buốt xương liên miên hành hạ làm hắn muốn sụp đổ.

Vệ Lương nhìn Vệ Kháng cong người kẹp ngón tay giữa hai chân, đau đớn đập đầu vào gối, an ủi không được, chạy đi tìm Tô Trĩ cầu khẩn.

Tô Trĩ tới phòng Vệ Kháng, chỉ nhìn qua một lượt đã nhíu mày trách Vệ Lương:” Sao để tiểu lang ngươi ở đây, phòng này ẩm thấp, không lợi cho vết thương.”

Vệ Kháng quay đầu đi, hắn đau tới chảy nước mắt rồi, không muốn để Tô Trí nhìn thấy.

Vệ Lương nói nhỏ:” Quân tư mã an bài.”

Tô Trĩ nổi giận:” Hắn phạm lỗi thì trừng phạt là được, còn bây giờ là lúc dưỡng thương, đi theo ta.”

Vệ Lương dìu Vệ Kháng ra khỏi phòng, tới căn phòng thoáng đãng mát mẻ hơn. Tô Trĩ gọi người mang tới chiếc chăn thơm mùi nắng.

Tô Trĩ cẩn thận cởi ván nẹp ra, xoa ít dược cao mát lạnh lên đó:” Nếu không chịu được đau thì cho vào nước, đoán chừng sẽ đau hai ngày đấy, khi nào tay ngứa thì gọi ta, ngón trỏ dùng để kéo cung bắn tên, không thể có vấn đề.”

Bàn tay đang đau buốt vô cùng được bàn tay be bé xinh xinh chạm tới đâu cảm thấy lành lạnh dễ chịu tới đó. Vệ Kháng ngẩng đầu lên liền thấy một đôi mắt như biết nói, bên trong ẩn chứa sự dịu dàng, còn có cả sự quan tâm và thông cảm trong nụ cười nhè nhẹ kia nữa, thật khiến lòng người phải rung động.

Vệ Kháng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trĩ, trong lòng chợt trào lên một cảm giác khác lạ trước nay chưa từng có nỗ lực ngẩng đầu không cho nước mắt chảy ra.

………….. ……………. ……………….

Hành quân dài ngày trên sa mạc là sự dày vò nghiêm trọng tinh thần và thể xác.

Hoắc Khứ Bệnh tin nếu không phải Kỵ đô úy toàn là kỵ binh, vó ngựa lại thêm móng sắt thì một nghìn quân không thể bình an vô sự tới nơi này.

Đập vào mắt trước tiên là núi tuyết trắng phau, còn bầu trời thì xanh tới nhức mắt.

Dưới núi tuyết là thảo nguyên vừa mới bừng tỉnh sức sống sau mùa đông, dưới thảo nguyên là rừng thông xanh t hẫm, một con suối hùng dũng từ núi cao trút xuống, biến thành con sông nhỏ, con sông này không dừng lại ở chân núi mà chảy đi phương xa.

Nước tuyết lạnh thấu xương, ngựa Ô Chuy lại chẳng sợ, đứng trong vũng nước nông cúi đầu uống tham lam, bao ngày khát khô, giờ được bồi thường thích đáng.

Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên tảng đá ngẩng đầu nhìn ngọn núi tuyết phủ:” Đây là Kỳ Liên Sơn sao?”

Triệu Phá Nô gật đầu:” Kỳ Liên Sơn kéo dài mấy nghìn dặm, mạt tướng không rõ mình đang ở đâu.”

“ Ha ha ha, điều này cũng có nghĩa là Hung Nô không biết chúng ta ở đâu, vậy là tốt, chúng ta bắt đầu thảo phạt từ nơi này.”

Triệu Phá Nô do dự:” Tướng quân, hay là mời giám quân tới?”

Hoắc Khứ Bệnh phất tay:” Không cần, tách ra thì hơn.”

Triệu Phá Nô không dám nhiều lời ở chuyện này, trực tiếp đi vào vấn đề:” Một khi khai chiến, tuấn mã của Hung Nô ngày đi trăm dặm, không tới ba ngày, chuyện chúng ta tới Kỳ Liên Sơn sẽ truyền khắp nơi. Đây vốn là đất thuộc Hữu hiền vương, bất kể Hồn Tà vương hay Trục Nhật vương đều liên thủ coi ta là địch.”

“ Hữu hiền vương không có mấy quyền khống chế một dải Hà Tây, nếu chúng ta chỉ đánh Hồn Tà vương, không đánh nơi khác, hẳn sẽ có nhiều kẻ ngồi bên sông xem lửa cháy.” Hoắc Khứ Bệnh không ngại:” Truyền lệnh, toàn quân vào sơn cốc cắm trại, du kỵ thăm dò hai trăm dặm.”

Hà Sầu Hữu ngồi trên lạc đà nhìn quân Kỵ đô úy vào sơn cốc, bảo Tiểu Cẩu Tử:” Chúng ta phải tìm một nơi an ổn cắm trại, cách xa đại quân ra, tầm nhìn phải rộng.”

Tiểu Cẩu Tử chỉ tay: “ Lão tổ tông, nghe nói người Hung Nô theo dòng nước mà sống, bên con sông này nhất định có mục nhân, chúng ta kiếm một hộ, chăn thả thay chúng. Đây là cách che dấu tốt nhất, lão tổ tông thấy sao?”

Hà Sầu Hữu đưa tay bẹo má Tiểu Cẩu Tử, luôn mồm nói:” Giỏi, giỏi, giỏi, cách này ta cũng không nghĩ ra, được lắm.”

Tiểu Cẩu Tử gãi đầu cười khì khì, trông hết sức chất phác.

“ Tiểu tử à, lão phu ở tuổi ngươi chưa có tâm cơ này đâu, thêm vào cái mặt thật thà, đúng là nhân tài kiếm cơm Tú Y sứ giả. Lão phu thua thiệt là ở cái mặt ác nhân này, còn chưa tới gần đã bị người ta đề phòng rồi, không tốt chút nào. Tiểu tử rất có tiền đố đấy, chỉ cần sau này hành sự cẩn trọng, đừng bước nhầm, tương lai vô hạn.”

Tiểu Cẩu Tử gật đầu:” Đều nhờ lão tổ tông nâng đỡ, tiểu tử đi làm việc đây.”

Hà Sầu Hữu phẩy tay, Tiểu Cẩu Tử và hai thiếu niên nữa thay y phục Hung Nô, men theo chân núi chạy đi.

Năm thiếu niên còn lại dẫn chiến mã, lạc đà vào rừng cây.

Đàn sói được thả ra, nhưng không chịu đi cảnh giới, cứ nhìn Hà Sầu Hữu.

“ À, lão phu quên mất, hôm nay các ngươi còn chưa ăn.”

Người Hồ trên xe trượt kinh khủng vùng vẫy van xin, Hà Sầu Hữu vẫn thản nhiên tóm hắn ném vào bụi cỏ, tám con sói lao theo, chẳng bao lâu tiếng gầm ghè cắn xé truyền tới.

Con sói đầu đàn ăn nhanh nhất, chẳng bao lâu sau từ bụi cỏ nhảy ra, Hà Sầu Hữu lau cái miệng dính máu của nó, vỗ vỗ đầu. Con sói phát ra tiếng gừ gừ khe khẽ, mấy con sói khác quyến luyến chạy ra, phóng đi theo tám hướng khác nhau.

Rừng thông rất ít sóc, có lẽ là vì thông ở đây không có quả, Hà Sầu Hữu tìm mãi không thấy con sóc nào, lại thấy hai con gà thông bị đàn sói làm kinh hãi bay đi, bay chưa được bao xa bị ông ta dùng đá ném rụng.

Bình Luận (0)
Comment