Đám thiếu niên vui vẻ đuổi theo xách hai con gà bép múp về, mau mắn đem ra suối, chẳng nhổ lông, chỉ rạch bụng rửa sạch, cho ít rau dại vào, rắc ít muối rồi bọc bùn thành cục lớn.
Đốt lửa trong rừng thông rậm rạp không thành vấn đề, tuy khói vẫn xuyên qua tán lá bốc lên, nhưng khi hòa cùng với sương mù thì mờ nhạt tới không thể tra ra được.
“ Ồ! Lão phu chưa thấy cách ăn này, Vân Lang dạy các ngươi à?” Hà Sầu Hữu thấy kiểu ăn mới mẻ hỏi:
Hoa Nhĩ Đóa lắc đầu:” Lão tổ tông, chiêu này trong quân truyền lại, do trưởng giáo dạy cho, ngon lắm.”
“ Thế thì cũng là Vân Lang dạy thôi, sớm nghe tên đó thuật bào trù đệ nhất thiên hạ, vậy mà lão phu chưa được bữa nào.” Có lẽ là già rồi, bây giờ Hà Sầu Hữu thích tán gẫu, trước kia nói với sóc, bây giờ nói với người.
Chiến mã của Tiểu Cầu Tử vượt qua con sông nhỏ, bên trái rừng thông mà bãi cỏ xanh, cỏ nơi này vừa mới mọc lên, vẫn lưa thưa tươi non.
Có đống phân bò dê trước mặt, Tiểu Cẩu Tử nhảy xuống ngựa bẹo một ít vê vê trong tay, phân chưa khô, cỏ có dấu vết bị bứt lên, vậy là mục nhân gần đây thôi.
Men theo dấu vết phân gia súc truy lòng, đi được hai dặm, Tiểu Cầu Tử nhìn thấy cái lều da trâu rất lớn …
Một đám mây trắng bị gió thổi từ sau lưng núi xuống, bay qua rừng cây có hơi đen đi, khi mây bay tới đầu đám Tiểu Cẩu Tử thì đã thành mây đen.
Mưa li ti rơi xuống, Tiểu Cẩu Nhi lè lưỡi liếm nước mưa, mặt cười cực kỳ chất phác, dưới chân hắn là cái hố, trong hố là sáu mục nhân, ba nam ba nữ.
Đất lấp lên rồi, dùng cỏ che đi cái hố, Tiểu Cẩu Tử áy náy nói:” Đại quân tập kích, dọc đường không để lại người sống, quân lệnh khó trái, các ngươi đừng trách ta nhé.”
Con chó nhà mục nhân sủa điên cuồng, vừa rồi nếu không phải mục nhân hiếu khách trói lại thì muốn giết hai con chó này phải tốn công một phen.
Một cái chùy sắt đập bộp bộp hai phát, hai con chó nhũn người nằm bẹp xuống đất, một thiếu niên vác người cao lớn bực mình nói:” Không thể giữ lại, ngươi lắm chuyện.”
Tiểu Cẩu Tử thoáng qua vẻ không vui, vẫn cười:” Ta tên Cẩu Tử, tốt với chó một chút là bình thường mà. Hà Hữu, không cần giết thì đừng giết bữa bãi.”
Thiếu niên cầm chùy tên Hà Hữu hừ lạnh:” Hai người các ngươi canh ở đây, ta đi đón lão tổ tông, mưa rồi, lão tổ tông yếu, không thể gặp mưa được.”
Hà Sầu Hữu không lập tức tới nhà mục nhân mà vẫn nghỉ ở trong rừng thông một ngày, xác định Hoắc Khứ Bệnh men theo hướng Kỳ Liên Sơn tập kích mới vào lều ở.
Đả kích quân sự với người Hung Nô mà nói không nhất định gây tổn hại nghiêm trọng, phải ra tay từ gốc rễ của người Hung Nô mới thực sự đả kích được chúng.
Người Hung Nô khoe khoang mình được thần sinh ra từ hoang nguyên, nhưng cũng giống tất cả nhân loại khác, đều do cha sinh mẹ đẻ ra thôi.
Hai ngày sau, con sói ngồi bên sông sủa không ngừng, Tiểu Cẩu Tử chạy ra xem rồi về báo:
“ Lão tổ tông, sông có vị máu tanh, hẳn là tướng quân bắt đầu tấn công mục nhân trong núi rồi.”
Hà Sầu Hữu gật gù:” Vậy ngươi thấy chúng ta nên làm gì?”
Tiểu Cẩu Tử đáp không cần nghĩ:” Chặn giết kẻ báo tin.”
Hà Sầu Hữu không ra lệnh, ông ta rất muốn bồi dưỡng đám thiếu niên này, nhất là Tiểu Cẩu Tử, cười hỏi:” Ngươi thấy ai thích hợp với nhiệm vụ này?”
“ Hà Hữu và Hoa Nhĩ Đóa, trong tám người bọn tiểu tử thì Hà Hữu có võ công cao nhất, Hoa Nhĩ Đóa có tiễn thuật tốt nhất. Để cẩn thận hơn thì thêm tiểu tử và Thân Đồ Báo, bọn cháu có kỵ thuật tốt nhất.”
“ Võ công cao, tiễn thuật cao sẽ gặp người võ công cao hơn, tiễn thuật cao hơn, cuối cùng lại chết bởi thứ mình giỏi nhất. Chuyện này ta thấy nhiều rồi” Hà Sầu Hữu lắc đầu, miệng vẫn cười tươi:” Ngươi sai là sai ở chỗ quá ỷ vào sở trường, phải biết rằng mọi chuyện trên đời không phải lúc nào cũng có thể giải quyết bằng vào cái chùy có sẵn trong tay, khi ngươi đi tìm cái chùy lại quên rằng bên cạnh có cái tăm cũng giết được người.”
Tiểu Cẩu Tử chắp tay:” Xin lão tổ tông chỉ bảo.”
Một người Hung Nô kiệt quệ cưỡi ngựa từ phương bắc chạy tới, từ xa nhìn thấy mục trường, có vài thiếu niên đang sửa một cái xe hỏng, ra sức hét khản cổ:” Mau rời đi, người Hán tới rồi.”
Tiểu Cẩu Tử chạy tới giữ lấy con ngựa đã sùi bọt mép, kỵ sĩ nhảy xuống ngựa rất tự nhiên cầm lấy cương chiến mã của Tiểu Cẩu Tử:” Mau đi đi, người Hán đã giết sạch người của Tây Cách Bộ rồi, mau truyền tin đi, chúng ta phải tụ tập đại quân ...”
Người Hung Nô đờ đẫn nhìn Tiểu Cẩu Nhi đang từ từ rút đoản kiểm dưới nách mình ra, hắn không nói được nữa, hai mắt hiện lên vô vàn câu hỏi.
“ Ta là người Hán.” Tiểu Cẩu Tử không muốn rút kiếm quá nhanh, ghét bị máu bắn lên người, trước khi rút kiếm ra hẳn, nói nhỏ:
Người Hung Nô ngã vật xuống đất, máu nhuộm đỏ bãi cát, mắt mở to đầy bất cam.
Hà Hữu kéo thi thể xuống cái hố vừa đào xong, lấp hố đi rồi bảo Tiểu Cẩu Tử:” Lần sau tới lượt ta.”
“ Ngươi phải học cười, mặt ngươi thế kia ai cũng nghi.” Hà Hữu cười cứng nhắc, rồi tiếp tục giả vờ sửa xe.
Khi trời tối Tiểu Cẩu Tử trở về, hắt hết sức mệt mỏi, ngồi xuống bên đống lửa uống một ngụm sữa nóng mới có tinh thần hơn một chút.
Hà Sầu Hữu khép mắt dưỡng thần hỏi:” Giết được bao nhiêu?”
“ Hai tám ạ.”
“ Ta nghe thấy tiếng chém giết, có ai bị thương không?”
“ Hà Hữu bị chém một đao, may mà dưới áo da có giáp, không thì phiền rồi.”
Hà Sầu Hữu chậm rãi đứng dậy, lấy trong lòng ra một cái bình ngọc:” Nấu một nồi canh dê nóng, cho vào mười giọt, người vội đi đường rất cần một bát canh nóng để uống.”
Tiểu Cẩu Nhi cẩn thận nhận lấy cái bình ngọc ra ngoài lều nấu canh thịt dê, có cái này công việc sẽ nhẹ nhàng thuận lợi hơn, nhưng Hà Hữu thì chắc chắn sẽ không thích, hắn chỉ thích vác chùy lên đập, máu me be bét, thật kinh tởm.
Người Hung Nô đi báo tin nối nhau không dứt, bọn chúng chạy thục mạng từ phương bắc tới, muốn đem tin tức truyền đi, tất cả đều biến mất ở mục trường thần bí.
Độc dược Hà Sầu Hữu cung cấp cực mạnh, một nồi canh dê giết chết nhiều người hơn họ dùng đao chém giết cả ngày, lần nhiều nhất có mười ba tên kỵ sĩ cùng bị độc chết, trong đó có một đương hộ của Nhật Trục vương.
Người Hung Nô không có văn tự, muốn truyền tin đi chỉ có thể dựa vào truyền miệng, thậm chí là bằng những bài ca dao.
Hà Sầu Hữu và tám thiếu niên ở lại mục trường ba ngày, sau khi giết chết cả một đội Hồ thương tới Kỳ Liên Sơn làm ăn thì không thể ở đây được nữa.
Đàn dê đã ăn hết sạch cỏ ở nơi này, đói khát kêu be be suốt, con dê sừng lớn đã bắt đầu bới đất ăn rễ rồi.
Đây không phải chuyện một mục nhân hợp cách sẽ làm.
Tiểu Cẩu Tử rất lo đàn dê đói sẽ bới cả xác chết ở dưới đất ra, hắn không muốn nhìn thấy cảnh ấy, những thứ xấu xa thì nên vĩnh viễn bị chôn vùi. Vì thế dưới sự giúp đỡ của tám con sói, Hà Sầu Hữu cùng tám thiếu niên chuyển mục trường.
Lúc này Hà Sầu Hữu vô cùng giàu có, ông ta sở hữu một đàn ngựa, một đàn dê, một đàn lạc đà, ở Hung Nô tuyệt đối có thể tính là nhà hào phú.
Trừ trong miệng người Hung Nô biết được đại quân của Hoắc Khứ Bệnh đã tiến về phía bắc Kỳ Liên Sơn ba trăm dặm, hắn đang tranh thủ chủ lực Hung nô chưa biết tin, chém giết một phen, sau đó trốn vào hoang mạc về Thụ Hoàng Thành.