Trời chiều ngả bóng.
Giáp trụ Hoắc Khứ Bệnh đóng một lớp máu dày, chỉ cần cử động, máu khô sẽ rơi xuống lả tả.
Liền ba ngày huyết chiến đã tiêu hao hết sức lực của hắn, đứng trong dòng sông lạnh buốt, đá văng thi thể gục mình trong nước, định vốc nước uống thì bị thân binh Hoắc Thọ đánh bạt tay đi, nước văng tung tóe.
“ Ngươi làm gì?” Hoắc Khứ Bệnh trừng đôi mắt đỏ như dã thú lên, tích tắc suýt xông tới bóp cổ Hoắc Thọ rồi:
Hoắc Thọ lấy từ trên lưng xuống bầu nước:” Quân tư mã có lệnh, nếu để tướng quân uống nước lã, trở về sẽ chặt đầu thuộc hạ.”
“ Thật lắm chuyện ...” Hoắc Khứ Bệnh nói thế vẫn cầm bầu nước uống, chuyện này thực hiện mấy năm rồi sao giờ vẫn còn quên , xem ra mình không đủ tỉnh táo rồi:” Truyền lệnh, tự ý dùng nước lã uống, chém đầu. Tất cả nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ phục hồi thể lực.
Nói xong tiếp tục ngửa cổ tu ừng ực cho tới khi không còn giọt nước nào, liếm môi lẩm bẩm:” Mệnh lệnh quái quỷ gì mà bắt lão tử phải nghe.”
Quân lệnh truyền đi, trừ người phụ trách cảnh giới thì chuyện đầu tiên tướng sĩ làm không phải nghỉ ngơi hay ăn uống mà ai nấy tranh thủ dùng mũ trụ múc nước sống rửa vết máu trên người. Dòng nước sạch sẽ dội từ trên đầu xuống, chảy qua thân thể bọn họ liền biến thành màu đỏ sậm, chẳng mấy chốc con sông nhỏ rộng chưa đầy một trượng đã thành sông máu.
Triệu Phá Nô mình trần bị nước sông làm lạnh méo miệng, tắm rửa qua loa tới chỗ Hoắc Khứ Bệnh:” Tướng quân đoán thật chuẩn, Hồn Tà vương quả nhiên cách sông xem lửa cháy, thám báo vừa truyền tin, sau lưng chúng ta hai trăm dặm không có bóng địch.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt:” Tín sứ đào tẩu không phải một hai tên, lão già lắm chuyện lại giở trò rồi, lão tử cần chắc.”
“ Kệ, dù sao quân đội Hồn Tà vương không tới, chúng ta bắt đảu bò dê rồi, nên chuyển hướng Thiết Kinh Sơn thôi, giờ này hẳn Quách Giải đã trà trộn được vào khu mỏ nơi đó.”
…. ….
Dưới sự uy hiếp vũ lực cường đại, từng xe vật tư cùng với đàn gia súc bị thuế lại mặc khải giáp đưa vào Thụ Hàng thành.
Vẻn vẹn một ngày, các thuế lại đã thu được sáu thành thuế so với dự kiến của Vân Lang, ngạc nhiên nhất là thuế lại không gặp phải bất kỳ sự phản kháng nào, tất cả vui vẻ đóng thuế, bất kể là bộ lạc bần cùng hay bộ lạc giàu có đều thế.
Nghe thuế lại bấm báo tình hình, Vân Lang vỗ đầu, xem ra hạn ngạch thuế quá thấp.
“ Tư mã, bốn thành thuế còn lại không phải không thu được mà các bộ lạc kia cách Thụ Hàng thành quá xa, đoán chừng năm ngày nữa bọn họ mới quay về được.”
“ Ngoài ra gần như toàn bộ nữ thủ lĩnh các bộ lạc đều yêu cầu có thể dẫn bộ lạc tới thành giao hoán vật tư vào mùa thu. Bọn họ muốn muối, lương thực, vải, nồi sắt, bánh xe, thuốc, dây thừng ... Còn có một số nữ thủ lĩnh yêu cầu quân tư mã phái nữ tử biết đan len trong thành tới bộ lạc của họ tránh rét, để dạy nữ tử bộ lạc họ.”
Vân Lang co chân đá tên thuế lại rõ ràng đang vui mừng trên đau khổ người khác một cách đàng hoàng ra ngoài quân trướng, sau đó còn chưa hả giận, chạy theo tóm cổ thuế lại:” Các ngươi đã phát hiện ra thuế quá thấp, vì sao không tăng lên?”
Thuế lại kinh hoàng lắc đầu:” Mạt tướng không dám chứ, đấy là tội chết.”
Vân Lang chỉ thấy một cơn tức giận xông thẳng lên đầu, hét lớn lật tung bàn, nằm vật ra giường. Thuế lại lè lưỡi tranh thủ thời cơ chạy mất.
Đáng chết, quên mất nhân khẩu người Khương giảm đi rất nhiều, quên mất khi đánh lui Hung Nô, bao nhiêu bò dê của chúng chạy vào hoang nguyên bị người Khương bắt được, quên mất năm nay người Hung Nô không tới thu thuế lại thêm mưa thuận gió hòa, lại thêm sát nhập các bộ tộc nhỏ thành bộ tộc lớn, giờ các bộ tộc trên thảo nguyên ai cũng giàu có lắm rồi .... Trời ơi, thời gian qua mình nghĩ cái gì không biết.
Lưu Nhị vừa thò đầu vào cửa sổ trúng ngay cái gối, vội rụt đầu lại.
Bây giờ phải làm sao, những bộ lạc đó năm nay dư thừa rất nhiều bò dê, họ sắp tới dùng bò dê vốn thuộc về mình đổi lấy đồ tốt của mình .... Trời ơi, mình lấy đâu ra nhiều vải vóc, lương thực, muối, đồ sắt như thế?
Vân Lang như thằng điên đi lung tung trong phòng, lại còn vừa đấm vừa đá, chỉ một chính sách không đúng đã khiến việc thực thi chính sách sau đó gặp phải phiền toái lớn.
Khi Tào Tương đến đại trướng trung quân để tìm Vân Lang thì thấy Lưu Nhị ôm cái gối ngồi ở cửa, trông ngu hết sức, nghĩ không ra nguyên cớ, lấy làm lạ:” Ngươi làm quái gì vậy hả?”
Lưu Nhị vội đứng lên ghé tai Tào Tương chỉ chỉ vào đại trướng, nói nhỏ:” Hầu gia cẩn thận, gia chủ đang nổi giận.”
“ Giận cái gì, thu thuế tốt lắm mà.”
“ Gia chủ giận vì thu thuế ít quá.”
“ Không thể nào, bằng cách thu thuế của y, mục nhân không chết được là may mắn rồi, thu thêm nữa thì năm sau trên thảo nguyên làm gì còn ai sống được.” Tào Tương đẩy Lưu Nhị ra, đi thẳng vào phòng, thấy Vân Lang đang ngồi sau bàn viết lách, tuy phòng hơi bừa bộn một chút, đồ đạc rơi vãi khắp nơi, nhưng ít nhất thần sắc của y không có vẻ đáng sợ như Lưu Nhị nói:
“ A Tương, ngươi đợi một chút, ta viết xong văn thư, ngươi ký lên để mau chóng chuyển tới Bạch Đăng Sơn.”
“ Ừ.” Tào Tương ngồi xuống đối diện, thuận tay lấy ấn tín treo trên cổ ra, để đấy cho Vân Lang dùng xong đóng dấu vào:” Ngươi thấy thu thuế ít quá à?”
Vân Lang cười rõ tươi:” Làm gì có, tỉ lệ thuế chúng ta định ra rất chính xác, đã hoàn toàn cân nhắc tới tình trạng giàu nghèo của các bộ lạc khác nhau, đối với mỗi người đều công bằng, sau này cứ thế mà làm.”
Tào Tương nghi hoặc:” Ba con dê thu một, mỗi con trâu một chân, năm ngựa lấy một, thế mà ngươi bảo công bằng à? Bộ lạc giàu có đã đành, bộ lạc bần cùng không còn cái ăn mất ... Kế hoạch xua bần dân vào thành của ngươi ấy, nói thật là ta không tán thành đâu, sẽ gây ra dân loạn.”
Vâm Lang nắm chặt tay, nặn ra nụ cười:” Nửa tháng thu hết quốc thuế, thứ sử nào so được với ta, ngươi còn trách gì được.”
“ Bởi thứ sử nào lấy đồn trưởng làm thuê lại, chẳng thứ sử nào huy động quân đội đi thu thuế. A Lang, ngươi cứ nói bọn ta nóng vội, ta xem ra ngươi mới là kẻ nóng vội nhất, một thứ sử tốt quan trọng nhất là đảm bảo địa phương bình yên đừng sinh loạn, thuế quan trọng, nhưng là thứ hai, điều này ngươi nghĩ cho kỹ, giảm bớt thuế cho họ đi, hoặc ít nhất bộ tộc nào không nộp được thuế thì cũng đừng xuống tay ….” Tào Tương thấy Vân Lang nắm chặt tay từ từ đứng lên, tỏ ra rộng lượng:” Bị ta nói trúng cũng đừng thẹn quá hóa giận, chỉ cần sửa là được, là huynh đệ, ta tất nhiên không nói ra ngoài.”
“ Ngươi biết bọn họ đã được lợi lắm rồi không? Ngươi có biết trước kia Hung Nô tới cứ lấy đi một nửa không phân giàu nghèo không? Ngươi có biết năm nay người Khương có mục trường bao la để chăn thả không?” Vân Lang nhảy từ sau bàn ra rống lên:” Ngươi có biết vẻn vẹn trận chiến lần trước, bò dê Hung Nô chạy mất lọt vào tay ai không? Ngươi biết cái rắm ấy, những thủ lĩnh bộ lạc kia viết thư bảo ta chuẩn bị sẵn bánh xe, lương thực, muối, sắt, còn muốn bao tải càng nhiều càng tốt không?”
Tào Tương lấy tay che mặt tránh bị nước bọt văng trúng, tròn mắt:” Nói, nói ... nói như thế là những bộ lạc kia còn rất nhiều vật tư thừa để trao đổi?”
Vân Lang đang như nhím xù lông tức thì xìu xuống ghế, bi ai gật đầu:” Người Khương quá ít, bò dê lại quá nhiều, thuế thu quá thấp, năm sau bò dê của họ sẽ tăng trưởng bùng phát, sau đó càng có nhiều vật tư trao đổi với chúng ta. Sau này hình thành vòng tròn ác tính.”
“ Bản thân Đại Hán đã là nơi vật tư thiếu thốn, lương thực nuôi người mình còn chưa đủ, muối đều phải mang từ biển vảo, giá đồ sắt tăng mãi, lấy đâu ra vật tư đem cho người Khương.”
“ Ngươi có biết đáng sợ nhất một khi Thụ Hàng thành có tích lũy vật tư nhiều hơn trong nước sẽ có chuyện gì xảy ra không? Vật tư phong phú sinh ra thương nhân, thương nhân tự động đem nơi vật tư giao dịch thấp nơi khác tới Thụ Hàng thành giao dịch, như thế làm nghèo Đại Hán mà làm giàu Thụ Hàng thành.”
“ Thế là một làn sóng hình thành, nguồn tài phú ở nội địa sẽ bị đổ tới Thụ Hàng thành, về sau các nơi khác muốn truy đuổi phải cố gắng gấp mười.”
Tào Tương càng nghe càng toát mồ hôi, vội vàng cầm văn thư trên bàn lên xem:” Ngươi viết gì cho Bạch Đăng Sơn thế?”
“ Ta hỏi Tô Kiến, tướng sĩ Bạch Đăng Sơn năm nay cả năm ăn thịt được không?”