Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 508 - Q3 - Chương 129: Tập Kích (1)

Q3 - Chương 129: Tập kích (1) Q3 - Chương 129: Tập kích (1)

Khi Vân Lang hạ lệnh phân phối lương thực, tướng sĩ còn tưởng là gặp phải nguy cơ lương thực, tới khi toàn bộ thức ăn biến thành thịt thơm phưng phức, bọn họ mới hiểu, quân tư mã đang đùa với mình.

Bao nhiêu đồng tích góp được biến thành nổi đồng, lòng Vân Lang đau như cắt.

Phụ nhân trong thành dùng len đan áo để đan bao tải, Vân Lang lệ tuôn rơi.

Khi Tô Trĩ dẫn một đám phụ nhân bắt đầu dùng dược liệu mà y tích trữ chế tác thành thuốc, Vân Lang đau lòng suýt ngất xỉu.

Khi Tào Tương vừa gặm bánh vừa bận rộn quát tháo mục dân tới mục trường chỉ định ngoài thành, điều phối với bằng hữu, Vân Lang hổ thẹn không dám nhìn bằng hữu.

Từng đàn bò dê mang tới Bạch Đăng Sơn, đổi lấy muối và lương thực, Vân Lang đã không dám tính mình thua lỗ bao nhiêu nữa.

Lúa mạch ngoài đồng đã trổ bông, đung đưa trong gió, niềm vui của người Khương, người Để ở ngoài thành cảm nhiễm người trong thành, ai nấy hớn hở chờ đợi vụ thu hoạch lớn đang tới còn Vân Lang một mình đi trong ruộng, như thi nhân bi thương định nhảy sông.

Y quyết định nghiêm ngặt khống chế phong ba này quanh Thụ Hàng thành, dù Bạch Đăng Sơn cũng không muốn bị liên lụy. Thụ Hàng thành phải là nơi thu hút tiền từ bên ngoài chứ không phải từ nội địa, người Khương lấy vật tư ra trao đổi là thứ bọn họ thừa, bất kể bò dê không ăn hết đổi thành cái gì thì bọn họ đều có lợi, đời sau gọi đó là xuất khẩu.

Bò dê với người Khương, người Để không có tác dụng quá nhiều, bọn họ không thể nuôi được nhiều bò dê như thế vào mùa đông, nếu không đổi được thành vật tư, có khi sẽ bị vứt đi.

Giờ có tên thành chủ ngốc để trao đổi rồi, một cái nổi đồng có thể dùng nhiều đời, một bao muối giúp thân thể họ cường tráng hơn.

Chữ tín của quan phủ lập nên rất khó khăn, nhất là với người man mọi càng khó khăn, nếu như điều chính tỉ lệ thuế sẽ giống như người Hung Nô, còn gì chữ tín nữa.

Rầm!

Hậu quả vừa đi vừa nghĩ không nhìn đường là đâm đầu vào cây, Vân Lang ngồi dang chân suýt xoa sờ cục u trên trán.

…. …

Hà Sầu Hữu lắc mình một cái liền biến thành một Hồ thương lớn tuổi, sau khi dính lên mặt bộ râu lớn, đi tới đâu cũng là Tháp Phù Lạp ( người giàu có) tôn quý.

Theo sát bên cạnh ông ta còn có Hồ cơ mỹ lệ hai tay đeo vòng vàng, xách cái giỏi đầy món ăn ngon và rượu thơm mát, theo sau là đám người ánh mắt đờ đẫn. Xung quanh ông ta còn có tám võ sĩ hung hãn dắt theo sói, những võ sĩ này đều buộc khăn chùm đầu màu đen, chỉ lộ ra hai cái mắt.

Loại người thế này ở Kính Thiết Sơn không hiếm, người Tây Vực lẫn người Hung Nô đều quá quen với loại thương nhân nô lệ máu lạnh này.

Tháp Phù Lạp cao ngạo không thèm nói chuyện với bất kỳ một người thấp kém nào, mỗi lời ông ta nói thông qua Hồ cơ ăn mặc lộ ra tới gần nửa bầu ngực kia.

Hà Sầu Hữu vạn vạn lần không ngờ Kính Thiết Sơn lớn như thế, ngồi trên kiệu mềm phóng mắt nhìn tới đều là đầu người, có thể so sánh với thị tập náo nhiệt nhất Trường An.

Sau khi đi dạo qua chợ, Tháp Phù Lạp cao quý cảm thấy mệt mỏi cho nên tới nơi cắm trại, người Hồ cắm trại ở đây cực đông, hết sức không may tháng sáu là thời điểm người Hồ và người Hung Nô giao dịch tích cực nhất, người đông tất nhiên ảnh hưởng không nhỏ tới kế hoạch.

Về tới lều, Hồ cơ kia lập tức thu lại vẻ quyến rũ, ngoan ngoãn quỳ ở góc lều nhìn ra ngoài, không nói gì cả.

Còn về đám người Hồ sớm bị đám Tiểu Cẩu Tử nhốt vào lồng.

“ Kính Thiết Sơn lớn quá ..” Hà Sầu Hữu cảm thán, ông ta cứ nghĩ rằng người Hung Nô chỉ biết cướp bóc man rợ:” Nhiều năm qua luôn có tin đồn Hữu hiền vương có ý tự lập, lão phu còn cho rằng là tin đồn, dù sao thì đất của hắn đa phần nghèo khó, không giàu có như vương đình Hung Nô, thì ra có càn khôn trong lãnh địa của hắn. Hoắc Khứ Bệnh muốn dùng một nghìn kỵ binh tập kích quá khó .”

Tiểu Cầu Tử cũng mặt mày ủ dột nhìn võ sĩ người Hồ đi qua đi lại bên ngoài:” Nơi này có ít nhất ba nghìn Hung Nô, còn người Hồ với phải hàng vạn.”

Hà Hữu bóp tay rắc rắc, ồm ồm nói:” Nếu người Hồ đều yếu đuối như bọn chúng, với uy của Vũ Lâm quân ta có sợ gì.”

“ Đợi tin tức của đám Hoa Nhĩ Đóa đi, không biết hắn tiếp xúc với Hán nô ra sao.” Hà Sầu Hữu thở dài:

Khi mọi người trầm mặc theo đuổi suy nghĩ riêng, Hoa Nhĩ Đóa đi vào, theo sau là một người Hán lưng còng, tuy trông có tang thương thê thảm, nhưng đi đứng rất có khí thế.

Hà Sầu Hữu đưa ấn tín ra.

Hán tử kia xem xong lắc đầu:” Tú Y sứ giả tuy cường hãn, nhưng chỉ có mấy người các ngươi không cứu được bọn ta.”

“ Xem ra ngươi từng làm quan, vậy thì quỳ xuống nghe lệnh đi.” Hà Sầu Hữu lấy trong lòng ra một cuốn thẻ trúc:

Hán tử ưỡn thẳng lưng lên:” Hoàng lệnh sao?”

“ Đúng vậy.”

Hán tử quỳ xuống, hai tay chống mặt đất:” Nếu là hoàng lệnh, Lâm Xuyên huyện lệnh Chương Đồng dù chết cũng phục tùng, nếu ngươi lừa ta, bảy nghìn bốn trăm hán dân ở đây sẽ lấy mạng của ngươi.”

Hà Sầu Hữu đứng lên, trải cuốn thẻ trúc ra, đường hoàng đọc:” Hoàng lệnh, phàm là người Hán ta dù lạc chốn chân trời, cũng phải tìm về, để được an thân lập mệnh.”

Chương Đồng giơ hai tay nhận lấy thẻ trúc, xem kỹ dấu si và ấn tín, cuối cùng xem cách thức ý chỉ, xác định đúng quy củ, chỉnh lại cái mũ rách nát, khấu đầu:” Tội thần lĩnh chỉ.”

Hà Sầu Hữu phẩy tay:” Cẩu Nhi, đi tìm tướng quân trình bày đúng sự thật tình hình ở đây, để tướng quân quyết định.”

Tiểu Cẩu Tử gật đầu, đội khăn chùm đầu lên, gọi chiến mã phóng về phía tây bắc.

Đại quân Hoắc Khứ Bệnh đi tới đâu, cỏ nơi đó không mọc được.

Nay vị tướng quân vĩ đại tương lai đứng ở nơi cao, nhìn xuống Kính Thiết Sơn, người Hung Nô không có thói quen xây thành, cho nên dù đây là một vùng thương mại trọng yếu cũng chẳng qua chỉ là một mảnh đất bằng phẳng thôi.

Phía sau mảnh đất này chính là Kính Thiết Sơn nổi tiếng.

Đại quân đã chặt đứt yếu đạo ra vào Kính Thiết Sơn, tình hình này không duy trí quá lâu được, nhiều nhất là tối nay đại quan phải tập kích, nếu không bị Nhật Trục vương ở phía sau biết được, đại quân muốn sống quay về Thụ Hàng thành cực khó.

Có được tin tức do Tiểu Cẩu Tử truyền tới, Hoắc Khứ Bệnh cũng chẳng ngạc nhiên.

Quốc triều có bố trí ở Tây Vực từ mấy chục năm trước rồi, đến khi Trương Khiên đi sứ Tây Vực mới xem như chính thức gây dựng ảnh hưởng.

Thế lực Hung Nô ở Tây Vực vô cùng cường đại, khiến cho các bộ lạc nối nhau di cư về phía tây, trong đó có cả Đại Nguyệt Thị.

Mới đầu người Đại Nguyệt Thị cư trú chính là ở một dải Kỳ Liên Sơn này, vì không chịu nổi sự bóc lột của người Hung Nô mới di cư sang ốc đảo sa mạc.

Năm Nguyên Sóc thứ hai, Trương Khiên lưu lãng ở ngoài hơn mười năm cuối cùng về Trương An, từ khi đó Đại Hán kéo màn phản kích Hung Nô.

Trận Thụ Hàng thành, Hoắc Khứ Bệnh tuy chém Hồn Tà vương, nhưng hao binh tổn tướng, khốn đốn tới binh tốt thủ thành cũng không có. Thế là Tào Tương ở Trường An khóc lóc một phen, hoàng đế cấp cho hắn hai nghìn tinh nhuệ.

Nước mắt Tào Tương không quý giá như thế, hoàng đế có sủng ái Tào Tương cũng không giao cho hắn hai nghìn quân, Hà Sầu Hữu là người coi quy củ là sinh mạng lúc đó lại đứng hẳn về phía Tào Tương.

Tất cả diễn ra dưới sự chủ đạo của hoàng đế.

“ Về nói với Hà Sầu Hữu, một canh giờ rưỡi sau ta phát động tấn công, phối hợp cho tốt, nếu không cẩn thận cái đầu.”

Tiểu Câu Tử len lén nhìn thần sắc của Hoắc Khứ Bệnh, gật đầu tỏ ý nhớ rồi, lên ngựa quay về thị tập.

Bình Luận (0)
Comment