Hà Sầu Nhữu nghe tiếng bước chân gấp gáp vào lều, chưa mở mắt ra đã hỏi:” Tướng quân có bao nhiêu thời gian?”
Tiểu Cẩu Tử vừa thở vừa báo:” Tiểu tử đi đường mất hai khắc, vì vậy chỉ còn một canh giờ hai khắc nữa tướng quân sẽ tấn công.”
Hà Sầu Hữu gật đầu nhìn Hoa Nhĩ Đóa, Hoa Nhĩ Đóa ra ngoài, cùng lúc đó đám người Hà Hữu trông chừng người Hồ dùng chăm sắt dài một xích đâm vào sau gáy chúng.
Trong lều im phăng phắc, Hà Sầu Hữu tựa hồ đã ngủ, Hồ cơ cúi đầu im lặng, đám thiếu niên ngồi khoanh chân dưới đất, nghỉ ngơi lần cuối.
Khi Hoa Nhĩ Đõa trở về, Hà Sầu Hữu mở mắt:” Mặc giáp.”
Tất cả người trong lều, bao gồm cả Hồ cơ đều mở rương bên cạnh mình, mặc giáp lên. Một khắc sau trong lều đã toàn giám sĩ, Hà Sầu Hữu chống trường kiếm, dương tai lên lặng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiểu Cẩu Tử lại nhìn chằm chằm vào bát nước trước mặt, phẳng lặng, không có chút gợn sóng nào.
“ Trận chiến này lấy gây hỗn loạn là chính, đồng hành với chúng ta là ba hai Tú Y sứ giả, người mặc giáp khăn đỏ quấn đầu là bên mình, chớ ngộ thương.” Ngoài kia thị tập vẫn náo nhiệt, trong này im ắng tới quỷ dị, chỉ có lời dặn của Hà Sầu Hữu.
Bát nước bắt đầu hơi gọn sóng, Hà Sầu Hữu vung kiếm chém lều, tám thiếu niên thêm vào Hồ cơ kia đồng loạt bóp cò nỏ.
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên khắp bốn phương tám hướng.
Người Hồ đi dạo phố làm ăn gần như không có chút chuẩn bị gì cả, khi tiếng kêu đầu tiên vang lên kéo theo hàng loạt tiếng la hét, người Hung Nô quen thuộc với kiểu tập kích này ngay lập tức xác định phương hướng nỏ bay tới, sau đó rút lui như thủy triều ...
“ Đuổi đám người Hồ tới trước quân trận, tướng quân muốn dùng chúng phá trại Hung Nô ...” Tiểu Cẩu Tử hét lên, lần nữa kéo dây cung, tiếp tục bắn:
Người chạy không kịp nối nhau ngã xuống, bị đám đông dẫm đạp qua, nhưng nơi xảy ra chuyện tương tự không phải chỉ có một, mà rất nhiều, nhiều hơn hẳn con số ba hai ngươi Hà Sầu Hữu nói, khiến đám đông la hét chạy về một hướng.
Chạy, bắn, xua đuổi, Tiểu Cẩu Tử không những giữ sự hợp tác với đồng bạn, có phải đánh tan những nhóm phản kích đang tụ lại.
Người Hồ tới đây làm ăn không phải là kẻ yếu trói gà không chặt, ngược lại bọn họ là hào hùng các phương. Một người Hồ cao tám xích trúng nỏ vào lưng, dừng chạy thuận tay túm lấy hai người ở gần ném về phía Hoa Nhĩ Đóa, hắn vội né tránh, hai ngươi kia rơi xuống đất vỡ toác đầu.
Nỏ bị ném hỏng, Hoa Nhĩ Đoa dùng đoản mâu đâm ra, bị người Hồ hùng tráng tóm lấy, dùng sức ném lên trời. Hà Hữu xoay xích sắt âm hiểm từ đám đông đánh ra, trúng đũng quân người Hồ, hắn rống lên ôm hạ thể lăn lộn ...
Trong khung cảnh hết sức hỗn loạn đó, Hà Sầu Hữu vẫn bước đi nhàn nhã, mỗi lần cung kiếm là có đầu lâu bay lên.
Đột kích chỉ có thể gây hỗn loạn tạm thời, đợi khi người Hồ kéo giãn khoảng cách, ngay lập tức người tay cầm vũ khí được thủ lĩnh của mình suất lĩnh phản kích.
Thị tập phồn hoa tên bay như châu chấu.
Một đột kỵ binh thình lình từ sau lưng đánh ra, hơn nghìn chiến mã mắt long sòng sọc như lên cơn điên, hí vang lao vào đám đông vừa tụ tập lại của người Hồ.
Cùng lúc ấy khu mỏ Thiết Kính Sơn khói đặc mù mịt, chém giết rung trời, Hán nô phát động bạo loạn, bọn họ dùng búa, cuốc, gậy, dùng toàn bộ hung khí có được trong tay tấn công người Hung Nô giám quân.
Quân doanh Hung Nô bấy giờ mới có những tiếng tù và gấp gáp, nhưng quá muộn rồi, Hoắc Khứ Bệnh xua đám đông hoảng loạn chạy vào quân doanh.
“ Đứng lại, đứng lại ... Giết, giết hết.”
Quân sĩ Hung Nô quát thảo nhưng không ngăn cản được đám đông hoảng sợ tột độ, thế là buông cung bắn ngã, thế nhưng vẫn không ích gì, bì tướng Hung Nô liên tục chém dòng người chạy qua, không cách nào chỉ huy võ sĩ xông lên đón địch được.
Hoắc Khứ Bệnh hạ lệnh một tiếng, mũi hỏa tiễn mang theo khói đen rơi vào doanh trại Hung Nô, những chiếc lều làm bằng da trâu nhanh chóng bắt lửa, bốc lên làn khói khét lẹt.
Người Hồ tràn qua quân doanh của người Hung Nô, bọn họ không định ở lại nơi này, dẫm bẹp những cái lều của người Hung Nô, ra sức chạy về đầu kia doanh trại.
Tiểu Cầu Tử dừng chân, ngực nóng rát, chỉ hai khắc trôi qua mà hắn thấy dài như cả đời. Hắn đã thấy Hoa Nhĩ Đóa từ trên không rơi xuống bị vô số người dẫm đạp, nhìn thấy cái tay vẫn còn cầm chùy xích của Hà Hữu bay lên trời.
Thấy hơn nghìn thiết kỵ phóng qua bên cạnh mình, lao thẳng vào quân doanh người Hung Nô, làm quân doanh vốn đã loạn càng thêm loạn.
Hoắc Khứ Bệnh không dẫn quân xung trận mà cùng trăm thân binh đi dọc thị tập tan hoang.
Hà Sâu Hữu đầu tóc bù xù, mũ trụ không biết ở đâu rồi, ngồi trên cái xác chết ho không ngừng, mơ hồ có máu tràn ra.
Hoắc Khứ Bệnh dừng vó ngựa bên cạnh lạnh lùng hỏi:” Còn chiến được không?”
Hà Sầu Hữu lau đi vết máu trên mặt, cười:” Lão phu vốn là con chó già của bệ hạ, bệ hạ cần, không được cũng phải được. Tướng quân, không giết ta sao?”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Lên chiến trường giết đồng bào? Chuyện này ta không làm.”
Hà Sầu Hữu ho khù khụ:” Vậy là ở trên chiến trường, lão phu có thể tin ngươi?”
Hoắc Khứ Bệnh chỉ đại quân vẫn đang chém giết tưng bừng:” Họ tin ta, ta cũng chưa bao giờ làm họ thất vọng. Lý Cảm. Triệu Phá Nô đều là tướng quân hợp cách, chỉ là quân tốt của ta quá ít.”
“ Năm xưa thái tổ hỏi Hàn Tín có thể dẫn bao nhiêu quân, hắn nói, càng nhiều càng tốt. Nếu bệ hạ cũng hỏi thế, ngươi trả lời thế nào?”
Hoắc Khứ Bệnh ve cái cằm đã có lớp lông tơ:” Ta khác Hàn Tín, ông ta quân gì cũng lấy, ta chỉ cần kỵ binh. Một vạn không chê ít, hai vạn không chê nhiều, cho ta mười vạn, ta nhổ tận gốc Hung Nô.”
“ Nhớ nói với bệ hạ như thế, quân của ta quá ít.”
Nói xong liền bảo lính truyền lệnh thổi hiệu lệnh tốc chiến tốc thắng.
Thiếu mất một cánh tay, Hà Hữu hôn mê bất tỉnh, Tiểu Cầu Tử dùng thừng buộc nửa đoạn cánh tay của hắn lại, tránh hắn mất máu quá nhiều mà chết. Hoa Nhĩ Đóa chết thê thảm, toàn thân lồi lõm, mũi đã không còn hơi thở từ bao giờ.
Tiểu Cẩu Tử tìm kiếm rất lâu, cuối cùng tìm đủ huynh đệ, chỉ có ba người sống, thấy Hồ cơ đang nằm giả chết, đá một phát vào mông:” Chưa chết thì dậy đi.”
Hồ cơ rên một tiếng tỉnh lại, giáp trụ mặc rất qua loa, còn lộ nửa bầu ngực, rung rinh mê người.
Tiểu Cẩu Tử chẳng khách khí đưa tay bóp:” Trên chiến trường ai thèm bận tâm mỹ sắc của ngươi, ngươi lừa ai chứ?”
Hồ cơ đánh bạt tay Tiểu Cẩu Tử, đánh đá chửi:” Ngươi xem ta giống người biết đánh trận à, nếu ngươi đem ta về đất Hán, mỗi ngày ta cho ngươi sờ.”
“ Ngươi vốn phải theo bọn ta về Thụ Hàng thành, thế có tính là ta đưa ngươi về không?”
Hồ cơ cười lạnh, lập tức che ngực đi, chỉnh lý y sam, thấy Hà Sầu Hữu ngồi một mình trên đống thi thể, kêu một tiếng bi thương, lảo đảo lao tới.
Cánh cửa gỗ cao lớn của khu mở quặng cháy rừng rực, sau cửa còn có người vác gỗ húc cửa, cửa không chịu nổi, cuối cùng cũng đổ sầm.
Vô số Hán nô đầu bù tóc rối hò reo từ bên trong chạy ra, chỉ cần thấy người nào không giống người Hán là bọn họ dùng gậy gỗ, xẻng búa đập vào đầu.
Chương Đồng được đám đông xúm quanh đưa tới trước chiến mã Hoắc Khứ Bệnh, thi lễ:” Lâm Xuyên huyện lệnh Chương Đồng bái kiến tướng quân.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn một cái, nói ngắn gọn:” Thu thập đi, chúng ta chuẩn bị về, tốc độ phải nhanh, đừng mang quá nhiều.”
Đám Hán nô nghe thế như ong vỡ tổ chạy ra thị tập ra sức lấy đồ.