Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 510 - Q3 - Chương 131: Nhiều Gia Súc Quá Cũng Là Họa.

Q3 - Chương 131: Nhiều gia súc quá cũng là họa. Q3 - Chương 131: Nhiều gia súc quá cũng là họa.

“ Tướng quân có lệnh, mỗi người mang theo không quá hai mươi cân.” Lính truyền lệnh cầm cờ phóng qua quát đám đông tranh giành nhau:

Chương Đồng nuốt nước bọt, chắp tay một cái:” Tướng quân thông cảm, nghèo khó lâu rồi, không khống chế được.”

Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng nói:” Còn ngàn dặm đường phải đi, dọc đường còn có Hung Nô truy kích, mang quá nhiều không đi được bị giết thì chớ trách ta.”

“ Vâng vâng.” Chương Đồng vội bảo người bên cạnh đi cảnh cáo những biên dân kia đừng quá tham lam:

Chiến đấu ở phía quân doanh vẫn tiếp tục, Hoắc Khứ Bệnh không tham chiến cũng đã có thể khống chế quân đội như sai khiến chân tay. Lý Cảm, Triệu Phá Nô cùng rất nhiều khúc trưởng, đồn trưởng đều hiểu phương lược của hắn.

Kỵ binh Kỵ đô úy tác chiến khác với kỵ binh khác, bọn họ mới đầu không chú trọng tác dụng kỵ binh xung kích, mà toàn quân di chuyển tốc độ cao quanh địch, lấy cung tiễn làm chủ lực sát thương địch, khi vòng vây rút gọn có đoản mâu, rìu.

Toàn bộ quá trình tác chiến như bóc vỏ măng, diệt địch tằng tầng từng tầng một.

Cùng với tiếng hét lớn của Lý Cảm, quân tốt Kỵ đô úy vây quanh người Hung Nô rút trường thương, xông vào quân địch đã bị vây vào giữ, phía bên kia Triệu Phá Nô cũng múa đao ùa vào ...

Hoắc Khứ Bệnh đã đánh giá quá thấp những biên dân này rồi, bọn họ sớm quen cưỡi ngựa đánh xe, bị thúc giục, nhanh chóng kiếm được công cụ cưỡi thích hợp.

Lấy Hà Sầu Hữu làm đầu, biên dân chuẩn bị xong cưỡi ngựa, cưỡi lừa, cưỡi lạc đà , đánh xe phấn chất rời Kính Thiết Sơn, vẫn còn ít người tham lam lục lọi xác người Hồ.

Đợi khi Lý Cảm giết chết tên địch cuối cùng, hai cánh quân gặp nhau ở giữa chiến trường, không biết ai là người hô lên:” Vạn thắng!”

Thế là hai chữ "vạn thắng" như sấm rèn vang vọng dưới chân Kỳ Liên Sơn.

Biên dân cuối cùng cũng đã tay sách nách mang lên đường về, toàn bộ khu mỏ rừng rực cháy, khói đen xông thẳng lên trời.

….

Chỉ một tháng ngắn ngủi, Thụ Hàng thành biến thành một cái chuồng dê lớn.

Vân Lang cứ nghĩ phải tới đầu thu thì cảnh này mới xuất hiện, ai ngờ vừa mới nhập hạ các bộ tộc đã lùa bò dê tới Thụ Hàng thành giao dịch.

Nữ nhân khác nam nhân rất nhiều, bọn họ có cảm giác nguy cơ mạnh mẽ hơn nhiều, bọn họ thích trong thời gian ngắn nhất lấy được thứ mình hi vọng.

Đàn bò đàn dê tới Thụ Hàng thành còn chưa an bài xong thì đàn khác đã tới, với Vân Lang mà nói đây là sự dày vò lớn.

Mùa hè giết bò dê cực kỳ bất lợi cho việc cất giữ, nếu phải nuôi tới mùa thu thì Kỵ đô úy khỏi làm gì nữa, vẻn vẹn nuôi dê cũng đủ chết mệt.

“ Mục nhân vẫn liên tục đổ về thành, ta phái thám báo lệnh họ dừng cách thành hai mươi dặm, tránh gia súc tới quá gần hại tới mùa màng, nhưng không được lâu đâu, bò dê sẽ gặm hết cỏ nhanh thôi.” Tào Tương mệt mỏi bò nhoài ra bàn mấy ngày hôm nay hắn gần như ngủ chung mới gia súc, cảm giác mình sắp thành mục nhân rồi:

“ Cỏ ăn hết cũng không sao, ở khúc sông bên kia chẳng phải có bãi cỏ rộng để giành mùa thu đấy sao, lắp cầu nổi cho họ đưa gia súc qua đó. A Tương, hôm nay bò dê vào thành lại bao nhiêu nữa?” Vân Lang hết sức uể oải nói:

“ Trên một trăm hai mươi, dê bốn trăm năm mươi.”

“ Giết hết được không?”

Tào Tương uể oải nói:” Được thì được, chỉ là phải làm sau nửa đêm, muối để ướp hun khói không đủ, chum để ngâm da cũng không đủ, cũng không đủ nguyên liệu, giờ không chú ý được da xấu hay đẹp rồi.”

Vân Lang vò đầu:” Thế này không được, gia súc chưa đủ béo đã giết thì lãng phí quá.”

Tào Tương cười như mếu:” Chúng ta đuổi hết Hung Nô, Khứ Bệnh đi càn quét cũng giết mã tặc, thế là bò dê cứ thoải mái sinh sôi, mục trường vừa gần vừa tốt, không nhiều mới là lạ. Đám phụ nhân làm thế là có tính toán, sau nhập hạ là tới mùa cắt cỏ dự trữ cho mùa đông, nam nhân chết rồi, bằng vào nữ tử trẻ nhỏ thì lấy bao nhiêu cỏ cho mùa đông chứ? Vì thế họ đem bò dê đi đổi trước, rảnh tay cắt cỏ.”

“ Ôi một con dê đổi hai cân lương thực, giá thế mà họ vẫn muốn đổi ... Ta không đành lòng ra tay nữa. Còn da trâu ... Ôi ...”

Vân Lang tiếp tục vò đầu bứt tai, bọn họ lại không thể giảm giá trao đổi, nếu không thì năm sau họ không muốn nuôi nhiều trâu nữa.

Da trâu rất trọng yếu, ví dụ như Bạch Đăng Sơn cần ít nhất sáu nghìn tấm da trâu làm giáp da.

“ Ngươi đi bức bách chuyển vận sứ giả, nhất định cung ứng đủ muối, mang tiêu, và vật liệu chế tác đồ da nếu không chúng ta dâng tấu đàn hặc hắn, để hắn gánh tội lãng phí bò dê.” Vân Lang cùng đường sinh độc ác:

Tào Tương ngồi dậy:” Lưu Đạo Cát là người không tệ, thời gian qua đã phát cuồng đi gom góp vật tư chúng ta cần rồi, lệnh trưng thu phát tới cả Nhạn Môn Quan, ngươi ép nữa thì người ta chỉ còn đường tự sát.”

“ Giờ chỉ còn hi vọng Khứ Bệnh thành công về sơm sớm, ít nhất có nhân thủ mà dùng, nếu không quân ta biến thành mục nhân hết ...”

Hoắc Khứ Bệnh như nghe thấy lời mong mỏi tha thiết của Tào Tương. Cho dù sát khí của hắn vẫn hừng hực, vì giữ thành quả đạt được, vẫn hạ lệnh hành quân thật nhanh.

Dọc đường về đi qua rất nhiều bộ tộc, nhưng đây chỉ là bộ tộc nhỏ, Hoắc Khứ Bệnh hung hăng đi thẳng qua, như thế mới có thể về được hoang mạc trong thời gian ngắn, tránh bị đại quân Hung Nô hợp vây.

Người muốn về nhà là vô địch, thể hiện ở binh pháp là giặc cùng chớ đuổi.

Bọn họ không thiếu gia súc, vì thế đại quân gần chín nghìn người cưỡi đủ các loại gia súc chạy ầm ầm, cuốn lên bụi đất mù trời.

Đây là thanh thế mà chỉ đại đội kỵ binh mới có, vì thế những bộ tộc nhỏ nhận lệnh hợp vây nhìn thấy liền cuống cuồng né tránh, sau đó khẩn cấp báo tin cho Nhật Trục vương, quân địch xâm phạm không phải một nghìn, mà là một vạn.

Vì Nhật Trục vương cũng chỉ có một vạn kỵ binh, sau khi liên tiếp nhận tin từ năm sáu bộ tộc nhỏ, đành hạ lệnh nghỉ ngơi ba ngày, đợi đại quân Hồn Tà vương tới mới truy kích. Một vạn kỵ binh này là vốn liếng an thân lập mệnh của hắn, không thể tùy tiện bị chôn vùi.

Hai ngày sau tin tức xác thực hơn truyền về mới biết một vạn quân Hán kỳ thực có chín phần là Hán nô.

Sau khi biết tin Nhật Trục vương nổi trận lôi đình, thế nhưng không hạ lệnh truy kích, mà lại giết người truyền tin, sau đó tiếp tục án binh bất động, đem phương hướng quân Hán báo cho Hồn Tà vương.

Giờ dù sao quân Hán cũng đã rời khỏi địa bàn rồi, hắn mang suy nghĩ đơn giản, đợi Hồn Tà vương đánh nhau với quân Hán một trận rồi mình tới thu dọn tàn cuộc là tốt nhất.

Kết quả của tính toán này là Hoắc Khứ Bệnh phục binh hai ngày mà chẳng thấy có truy binh, chẳng hiểu ra sao dẫn quân tiền vào sa mạc, hai ngày là đủ Hán Nô đi được thêm hai trăm dặm rồi.

Hồn Tà vương không tới, cứ mặc cho quân Hán tàn phá địa bàn người Hung Nô một phen rồi bỏ đi.

Lúc này Nhật Trục vương chửi bới trong lều hận nhất không phải quân Hán, mà là Hồn Tà vương, vì thế cũng không hứng thú truy đuổi nữa.

Bình Luận (0)
Comment