Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 511 - Q3 - Chương 132: Tiểu Tử Tên Hứa Lương.

Q3 - Chương 132: Tiểu tử tên Hứa Lương. Q3 - Chương 132: Tiểu tử tên Hứa Lương.

Thời tiết nóng bức, đi đường bụi đất, thương thế của Hà Hữu không tốt, vết thương thối rồi, vì thế Tiểu Cẩu Tử đành cắt bỏ thịt thối hết lần này tới lần khác, đi được sáu ngày, biến Hà Hữu từ thiếu niên mạnh như báo thành thoi thóp.

Khi Tiểu Cẩu Tử lần nữa giơ đoản đao nung nóng chuẩn bị dí vào vết thương, Hà Hữu thống khổ lắc đầu:” Để ta chết đi.”

Tiểu Cẩu Tử sụt sịt nói:” Kiên trì một chút, về tới thành sẽ có người cứu ngươi.”

Lời vừa dứt dí đoản đao nóng đỏ vào cánh tay cụt của Hà Hữu.

Tiếng kêu thảm của Hà Hữu kinh động tới Hà Sầu Hữu, ông ta quay đầu nhìn Tiểu Cẩu Tử quỳ trên xe bận bịu luôn tay, hỏi Hồ cơ:” Trương Đại Hà thực sự xác định tin tức Hồn Tà vương, Nhật Trục vương chuẩn bị tự lập chưa?”

Hồ cơ lắc đầu:” Họ chưa tỏ rõ lập trường, nhưng đang tích cực lôi kéo Chiết Lan vương ở Lũng Hữu, Lô Hồ vương ở Hà Sáo, Kim Giáp vương ở Hãn Hải. Đồng thời nhân lúc Hữu hiền vương không ở Kỳ Liên Sơn chiếm đoạt lãnh địa, muộn nhất năm sau Hữu hiền vương trở về sẽ bùng phát chiến tranh bộ tộc.”

Hà Sầu Hữu gật đầu:” Ngươi đã là nữ nhi của Đường Ấp Phụ (*) thì tất nhiên cũng là người Hán, điểm này bệ hạ đã xác định trên triều đường. Cha ngươi theo Bác Vọng hầu Trương Khiên đi sứ, tuy bị Hung Nô bắt, nhưng mười năm không đổi chí, lần này ngươi lại lập công, lão phu sẽ tâu lên.”

Hồ cơ rơi lệ:” Nô tỳ không cần thưởng, chỉ cần chết già ở Trường An.”

Hà Sầu Hữu vỗ đầu Hồ cơ:” Tin ta đi, ngươi không quen cuộc sống khổ cực đâu, ngươi ở Hung Nô cũng sống trên người khác, từ xưa tới nay cần kiệm chuyển xa hoa dễ, từ xa hoa vào cần kiệm khó lắm.”

Lúc này Tiểu Cầu Tử khóc khóc mếu mếu chạy tới bên cạnh Hà Sầu Hữu báo:” Lão tổ tông, A Hữu chết rồi.”

Hà Sầu Hữu bình đạm nói:” Lên chiến trường luôn có người chết.”

“ Tiểu tử muốn đốt tro cốt của hắn mang về.”

“ Không được, đại quân không dừng lại đợi ngươi hỏa táng đâu, lây thân phận bài của hắn rồi chôn đi.”

Tiểu Cẩu Tử run người dừng bước, xe của Hà Sầu Hữu không dừng, chẳng mấy chốc đã đi rất xa, hắn lau nước mắt nhìn quanh tìm người giúp, nhưng ai nấy vội vàng đi đường, chẳng thèm nhìn Tiểu Cẩu Tử đứng cùng một cái xác chết bên đường.

Cuối cùng hắn ném thi thể Hà Hữu lên một con lạc đà, mình đi bộ, hắn tin dù đi thế nào tới tối cũng phải dừng lại nghỉ ngơi, vì thế dọc đường hắn cố gắng nhặt nhạnh thật nhiều củi khô nhất có thể.

Mặt trời đã lặn, đại quân chẳng có dấu hiệu gì sẽ dừng lại, quân tốt bị thương, biên dân sau một ngày phơi nắng, người thương nặng thì chết, người thương nhẹ thì thành thương nặng.

Xác Hà Hữu bốc mùi, đàn ruồi lớn bậu trên xác không chịu đi.

Đội ngũ của Hà Sầu Hữu đã đi rất xa rồi, Tiểu Cẩu Tử chẳng muốn đuổi theo, hắn đi cùng với một đám biên dân bị tụt lại.

Trăng cũng đã xuống, mặt đất tối om, đội ngũ cuối cùng cững dừng, dân tráng phụ trách bảo vệ hai cánh khàn giọng hiệu lệnh dừng lại.

Tiểu Cẩu Tử tới một chỗ đất trũng, chất đống củi khô mà hắn tìm được ban ngày, xác Hà Hữu đã trương lên, khi mang từ trên lạc đà xuống hắn trượt tay đánh rơi, xác không ngở nảy trên mặt đất mấy cái.

Ôm Hà Hữu đặt trên đống củi, hắn thở dài, lấy bầu rượu đổ vào miệng há to của Hà Hữu, lẩm bẩm:” Đã bảo ngươi rồi, đừng quá gần gũi với ông ấy, ngươi không nghe. Gia chủ nói không thể tin ông ta, không thể tin, vậy mà trước khi chết ngươi còn muốn dùng bí mật của gia chủ cầu ông ta đổi một mạng.”

“ Ta tiếp cận ông ấy vì ta nắm chắc không bị ông ấy che mờ mắt, đừng trách ta tàn nhẫn, Sửu Dung tỷ tỷ dùng hoàng mô mô nuôi chúng ta, không phải để chúng ta phản bội gia chủ. Mới có chút phú quý ngươi đã quên lời thề của mình rồi sao?”

“ Yên tâm đi, ta về sẽ chỉ nói là ngươi chiến tử, giữ cho ngươi chút thể diện.”

Tiểu Cẩu Tử châm lửa, nhìn ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng thân thể Hà Hữu, ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ đợi lửa tắt.

Từ lâu lắm rồi Tiểu Cẩu Tử đã trơ lỳ với cái cái chết, năm xưa ở Ly Sơn đánh nhau với lợn rừng, với sói tranh đoạt thức ăn hắn đã biết mạng người không đáng tiền.

Tới khi thiếu niên nhảy lên lưng hổ xuất hiện mới biết, tính mạng của mình kỳ thực đáng tiền. Sau này biết con hổ không ăn thịt người, gia chủ chỉ lấy cớ để chiếu có họ thôi, bị người ta lợi dụng kỳ thực cũng là một loại hạnh phúc.

Cho dù gia chủ nói lớn rồi, tự lập được rồi thì cút xéo ra ngoài tự kiếm sống, không ai nợ ai hết. Nhưng Tiểu Cẩu Tử không tin có ai vô duyên vô cớ nuôi mình, vì thế sau khi lớn lên, hắn thấy phải trả hết nợ mới có thể sống cuộc đời của mình ...

Không biết nghĩ bao lâu, mệt mỏi cực độ thiếp đi cũng không biết, khi tù hiệu lệnh vang lên mới giật mình thức giấc.

Củi đã cháy hết, cái xác vẫn hoàn chỉnh nằm trong đống tro, Tiểu Cẩu Tử đưa tay sờ thử, nóng bỏng tay, kiếm tảng đá đập nát xương đã giòn, dùng áo bọc lại. Vội vàng cướp trong tay hỏa phu hai miếng thịt rồi leo lên chiến mã, đại đội đã di chuyển rồi.

Ăn chưa hết miếng thịt thì thấy Hà Sầu Hữu đứng bên đường tủm tỉm cười nhìn mình, Tiểu Cẩu Tử giọt thót cái, người nhanh chóng trượt từ trên chiến mã xuống, cúi đầu đợi ông ta trách mắng.

Hà Sầu Hữu đưa tay sờ cái bọc sau lưng hắn:” Ngươi nên mang theo chút hàng hóa về, chứ không phải lãng phí sức lực ở chuyện vô nghĩa này.”

“ Tiền bạc không có thì đi cướp được, đi kiếm, lần này tiểu tử mang xương cốt đồng bạn về để lần sau có người mang xương cốt mình về.”

“ Mang về rồi sao?”

Tiểu Cẩu Tử nghiêm túc đáp:” Mang về chôn xuống đất, mười mấy năm sau lại là nhi lang tốt.”

“ Đừng tin, chết rồi là hết, trên đời này ai cũng có thể tin thần tiên, tin chết rồi có hồn phách. Chỉ có Tú Y sứ giả chúng ta không thể tin, tin rồi sẽ không phải là Tú Ý sứ giả tốt.”

“ Tiểu tử muốn thử, thành Tú Y sứ giả có hồn phách.”

Hà Sầu Hữu ngẩn người, trầm mặc một lúc mới nói:” Tình nghĩa sẽ hại chết ngươi đấy biết không, vị huynh đệ này của ngươi không chỉ một lần nói xấu ngươi trước mặt ta.”

“ Tiểu tử muốn đối xử có tình có nghĩa với hắn, còn hắn đối xử thế nào là chuyện của hắn.”

“ Lạ thay, lạ thay.”

Hà Sầu Hữu vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu, leo lên xe lặc lặc nằm xuống, quay đầu nhìn Tiểu Cẩu Tử đứng bên đường:” Tên của ngươi là gì?”

Tiểu Cẩu Tử cười rất tươi:” Tiểu tử họ Hứa, tên Lương.”

“ Ta nhớ rồi.” Hà Sầu Hữu mỉm cười nhắm mắt:

(*) Đường Ấp Phụ là người Hồ, là người dẫn đường cho Trương Khiên ở Tây Vực, bị bắt cùng Trương Khiên mười mấy năm, cuối cùng ông ta cứu thoát Trương Khiên chạy về Hán đem về một thứ vỗ cùng quý báu, tấm bản đồ Đại Hải Trình dẫn tới kho báu One Piece nổi tiếng … đùa thôi nhưng tấm bả đồ đó nổi tiếng chỉ hơn không kém là bản đồ Con đường tơ lụa.

Trương Khiên được phong hầu, Đường Ấp Phụ cũng được công nhận là người Hán mang họ Hán.

Bình Luận (0)
Comment