Tào Tương miệng nổi mụn, môi có vết nứt, đó là hậu quả của lo lắng mà ra. Vân Lang thì vẫn bình chân như vại, với một quan viên mà nói, tâm thái vô cùng quan trọng, chuyện không giải quyết được thì có nóng lòng tới bốc hỏa cũng vô nghĩa thôi.
Chỉ lạ là Tào Tương xưa nay có trái tim lớn, nhà mình có hỏa hoạn hắn cũng ung dung chắp tay xem lửa cháy chứ không đi dập lửa vội, vậy mà vì số bò dê này khiến hắn lao đao.
“ Đây là dược trà thanh nhiệt mà ta lấy từ chỗ Tô Trĩ, đun nước mà uống đi, nhìn ngươi kìa, miệng sắp nát rồi.”
Tào Tương xót miệng, nói trở nên khó nghe:” Có thịt thối rồi.”
Vân Làng ung dung cầm cốc trà lên uống:” Chuyện gì nên làm chúng ta đã làm rồi, ngươi xem những mục nhân kia cũng rất bình thản. Hôm qua thủ lĩnh Lý Đạt Ngõa bộ còn nói, bọn họ vào năm bò dê sinh sôi tốt vứt đi rất nhiều, ngươi xem, đâu phải chuyện gì to tát, là chúng ta không biết nên cuống lên thôi.”
“ Chúng ta cứ trơ mắt nhìn thôi à?” Tào Tương đau xót hỏi:
“ Thế ngươi muốn ta làm gì nữa? Cả nô lệ ngày bị ép ăn ba bữa thịt rồi, còn bắt họ ăn thêm họ làm loạn mất.” Vân Lang nửa đùa nửa thật nói:
Tào Tương đấm tay vào tường:” Đại Hán có quá nửa ăn không đủ no, bận thì ăn khô, nhàn thì ăn loãng, cả đống người mỗi ngày chỉ ăn một bữa, chuyện này ngươi thừa biết, đừng đem ra đùa.”
“ Đương nhiên là ta biết, nhưng mà muốn đưa bò dê tới Trường An thì tổn thất dọc đường càng lớn. Nghe ta đi, về tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc, mai thức dậy mọi chuyện sẽ tốt thôi, chúng ta phải có hi vọng.” Vân Lang khuyên nhủ:
Tào Tương hết sức u ám lắc đầu:” Không đâu, mai chỉ có càng nhiều bò dê vứt đi hơn mà thôi, chúng ta không có người chăn thả, mà người các bộ tộc sắp về rồi, nếu không cắt cỏ dự trữ, mùa đông tổn thất càng lớn.”
“ Yên tâm đi, đám Khứ Bệnh chỉ ba ngày nữa sẽ về, một vạn người đấy, sẽ giải quyết hết khốn cảnh của chúng ta.” Vân Lang tiếp tục an ủi:
Tào Tương lại nằm bò ra bàn, vừa rồi nói nhiều quá, miệng chảy máu:” Đừng lừa ta, Khứ Bệnh cũng thu hoạch lớn, hắn sẽ mang về cả đống gia súc ...”
Vân Lang thấy không lừa được Tào Tương, cười phá lên:” Ha ha ha, vui lên, Lưu Đạo Cát đang về Trường An báo cáo rồi, chuyện này rõ ràng vượt phạm vi năng lực của chúng ta, đợi tin tức của kinh thành.”
“ Không thể đẩy mọi chuyện cho bệ hạ, chúng ta là quan địa phương, phải phân ưu, đó là tác dụng của chúng ta.”
Vân Lang nhởn nhơ nói:” Sau này những lời như thế phải nói nhiều vào, nhưng mà đừng nói với ta làm gì cho phí.”
“ Không thèm nói chuyện với ngươi nữa.” Tào Tương tùy tiền phất tay, tiếp tục nằm bò ra bàn hành hạ bộ óc của hắn, ở úng thành chen chúc vô số bò dê, thế nào cũng phải phái nghĩ cách xử lý mới được:
Mặc kệ Tào Tương, Vân Lang cũng không khuyên giải nữa, ngồi nửa ngày duyệt văn thư rồi, toàn thân ê ẩm liền đứng lên làm vài động tác thể dục, nhìn ra ngoài cửa sổ đại trướng, trước mắt là cây nhót. Hồi tháng năm còn thơm nức hương hoa, nay hoa nhót đã rụng, bắt đầu kết quả nhỏ.
Loại quả này khi chưa chín rất chát, chín rồi biến thành màu vàng hoặc màu đỏ chót mới ngọt. Vân Lang thò tay vẫn bứt một quả, chua chát khiến y chảy nước mắt ...
Tám thiếu niên đi theo Hà Sầu Hữu chết mất sáu, trong đó có hai người xuất thân Vân thị.
Chiến báo của Hà Sầu Hữu viết rất rõ ràng, sáu thiến niên đó đều anh dũng chiến tử, không phụ danh tiếng Vũ Lâm quân, quan trọng nhất là trong chiến báo nói họ sẽ được tưởng thưởng, phủ tuất theo quy định của Tú Y sứ giả.
Hà Hữu là đứa rất có chí, từ nhỏ đã muốn thành đại tướng quân, vì thế chịu khó khổ luyện võ công, là đứa có võ nghệ cao nhất, sử dụng chùy xích xuất thần nhập hóa, đối chiến với người trưởng thành cũng ít khi rơi xuống hạ phong.
Tiểu Cẩu Tử lại là đứa gày gò, vì không cướp được cái ăn càng gày gò, khi được Sửu Dung, Tiểu Trùng lén mang hoàng mô mô cho mới thực sự lớn lên, song ảnh hưởng tới giờ không cao lớn được.
Giờ Hà Hữu chết rồi, còn quá trẻ, chết chẳng có chút giá trị nào ...
Vân Lang muốn đợi Tiểu Cẩu Tử về, phải nói chuyện tử tế với hắn, muốn hỏi rõ đầu đuôi, nếu vì báo ân là không đáng, báo ân là suy nghĩ rất hạn hẹp. Y muốn họ ghi nhớ giáo dục của Vân gia, sau đó theo đuổi cuộc sống của mình, y không định khống chế ai, điều khiển ai, chỉ cần Vân gia không ngừng sản sinh nhân tài, đem hạt giống mình gieo âm thầm cải biến cả thiên hạ, thế là đủ.
Còn báo ân? Báo đi báo lại dần dần sinh ra kết quả kỳ quái.
Chuyện ở Thụ Hàng thành loạn rồi, còn chuyện giải cứu biên dân vì cái chết của Hà Hữu khiến Vân Lang thất vọng.
Thụ Hàng thành có vấn đề gì cũng giống vảy ngứa ngoài da, chẳng có gì to tát, còn cái chết của Hà Hữu làm Vân Lang mất hứng thú với mọi chuyện.
Vân Lang buông tiếng thở dài.
“ Sư huynh, Ba Trạch Nhĩ đã dịch xong dược điển rồi này.”
Tô Trĩ ôm cuốn sách da dê cực lớn đi ngang qua cửa đại trướng trung quân, thấy Vân Lang thì hớn hở khoe, nụ cười tươi như hoa, còn Vệ Kháng theo sau thì ánh mắt đầy thù địch.
“ Muội thấy cuốn dược điển này ra sao?” Vân Lang lờ đi sự tồn tại của Vệ Kháng:
“ Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là có rất nhiều loại thuốc mới, muội còn phải dần dần thí nghiệm, để kiếm chứng tính chính xác.”
Vân Lang cười:” Nghiên cứu y học hiện giờ chỉ tới thế thôi, một cuốn dược điển khiến muội mở rộng tầm mắt là không tệ rồi.”
“ Ba Trạch Nhĩ thì sao? Hiện giờ hắn rất sợ bị huynh giết.”
“ Ha ha ha, giết hắn làm gì? Mang cho hắn ít tơ lụa, coi như thù lao, rồi để hắn đi là được.”
“ Ngươi muốn thưởng cho hắn, lại còn thưởng cho một tên mật thám người Hồ à?” Vệ Kháng hết sức bất mãn:
“ Hắn là thương cổ, tất nhiên làm việc theo bản năng thương cổ, lần này ta không giết hắn, lần sau ta cũng sẽ không giết hắn. Hắn biết ta thích dược điển phương tây, lần sau hắn đem dược điển tới đổi tơ lụa.”
Vệ Kháng còn muốn tranh luận, Tô Trĩ cắt ngang, chống hông lên mặt đại tỷ nói:” Tử Ngọc, ta bảo đệ thế nào? Giờ đệ phải nhìn nhiều, nghe nhiều, nghĩ nhiều, đợi có bản lĩnh rồi hẵng đi tranh biện với huynh ấy.”
Vân Lang hơi nhướng mày, Tử Ngọc? Y cũng không biết tên chữ của Vệ Kháng, nghe Tô Trĩ gọi hắn thật là thân thiết.
“ Mặt muội có gì à?” Tô Trĩ rất mẫn cảm sờ mặt hỏi:
“ À không có gì, ta đang bận suy nghĩ vài việc, muội cứ làm việc của mình đi.” Vân Lang mỉm cười, sau đó nhìn Vệ Kháng nhếch mép cười đầy thách thức đểu giả rồi bám theo đuôi Tô Trĩ đang tung tăng nhún nhảy ôm cuốn dược điển mới dịch đi thử nghiệm thuốc mới:
“ Thằng tiểu tử đó mười ba tuổi đã đi thanh lâu.” Tào Tương đột nhiên nói một không đầu không cuối:” Tuy trong mắt đa phần mọi người thì chỉ là thứ hoàn khố phế vật, nhưng mà đã là hoàn khố thì đều có vài đặc điểm chung, vì như khéo ăn nói, giỏi lấy lòng nữ nhân, mặt này thì hắn càng xuất sắc, cả vóc dáng lẫn khuôn mặt đều không tệ.”
Vân Lang khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý, ngồi xuống mở một văn thư ra đọc.
“ Còn Tô Trĩ, rất xinh đẹp, cái này khỏi nói, ai ngờ tiểu nha đầu hai năm trước còn như cây sậy lại lớn lên lả lướt mê người như vậy. Tính cách lại hoạt bát, không chịu được buồn tẻ …” Một lúc sau Tào Tương lại tiếp tục cái giọng bâng quơ chướng tai của hắn:” A Lang, hình như ngươi ngủ luôn ở quân trướng làm việc gần chục ngày rồi phải không? Lâu rồi không gặp tiểu thiếp của ngươi hả?”
“ Im mồm, không thì xéo ra ngoài cho gia gia làm việc.”
Vân Lang đập bàn một phát, Tào Tương cũng im ngay, nhưng tên khốn kiếp âm hiểm đó thành công rồi, cầm thẻ trúc nửa ngày mà không vào đầu được nửa chứ, rồi thế quái nào trong đầu hiện lên chuyện giữa Lệnh Hồ Xung, Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi.
“ Khục khục.” Tào Tương nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của Vân Lang mà nhịn được cười:
Rầm!
Cả cái mặt Tào Tương bị Vân Lang ấn vào nghiên mực, Tào Tương mặt đen xì đứng bật dậy vơ nghiên mực đuôi theo Vân Lang đang co cẳng chạy:” Ngươi chết rồi, Vân Lang! Ngươi chết rồi, đứng lại cho gia gia.”