Hoắc Khứ Bệnh dẫn bảy nghìn người dốc sức đi ngày đi đêm về Thụ Hàng thành, còn tổn thất nhỏ thì hắn cho là hợp lý.
Vì thế dưới nắng hè chói chang, biên dân trải qua một cuộc hành trình vất vả, chết dọc đường không dưới sáu trăm người, còn thương binh thì tử vong tới tám thành.
Khi Vân Lang đứng ở ngoài thành chứng kiến nhiều biên dân tả tơi như vậy, lòng chân kinh không lời nào diễn tả.
Dọc đường đi chết liên tục như vậy mà số người còn lại tới nơi nhìn thấy long kỳ, không ngờ chẳng ai oán trách, đồng loạt quỳ xuống khóc rống lên, có người thậm chí kích động tới ngất xỉu, trong đó Lâm Xuyên huyện lệnh Chương Đồng.
Biên dân trở về là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, người hoan hô không chỉ có quân binh, mà còn có rất nhiều người Khương.
Người được cứu đa phần là nam tử, nữ chiếm không qua hai mươi người, nội tình trong đó không ai nhắc tới, bao gồm cả Hà Sầu Hữu, trong tấu sớ của ông ta cũng chỉ nói cứu về bảy nghìn biên dân.
Tiểu Cẩu Tử đứng kiên định bên Hà Sầu Hữu, vai hắn đeo cái bọc lớn làm hắn trông càng nhỏ bé.
Vân Lang không nhìn Tiểu Cẩu Tử dù chỉ một cái, toàn bộ sự nhiệt tình của y dùng để chào đón đám Hoắc Khứ Bệnh. Tào Tương thì nhìn biên dân lam lũ mà cười như thằng ngốc, có bảy nghìn biên dân này hắn cho rằng mọi khốn cảnh của mình sẽ được giải quyết.
Một sự kiện trọng đại như vậy tất nhiên phải tổ chức buổi lễ lớn mới xứng đáng với hi sinh của Kỵ đô úy.
Vì vậy chỉ vẻn vẹn một buổi đốt lửa trại đã tiêu hao tới tám trăm con dê, còn về phần biên dân xin ăn một miếng cơm Đại Hán thì bị Vân Lang từ chối một cách vô tình.
Nhiệt tình tham gia lễ hội nhất là người Khương, Khương nữ xúng xính váy áo nhảy tưng bừng bên những đống lửa lớn.
Uống cả một bụng rượu, người liền thả lỏng.
Rượu của Đại Hán chẳng ngon, đa phần rượu chua như dấm, dù là thế vẫn không ngăn cản được nhiệt tình của mọi người.
Khinh cái đám uống hai ngụm rượu như rượu nếp mà loạn choạng rồi, nhưng Vân Lang có thể cảm thụ được niềm vui của bọn họ. Người nằm la liệt trong quân doanh, một số ngủ rồi mà vẫn cứ khóc nức nở, những điều họ trải qua, ai chưa từng ở vào cảnh đó thật khó mà hiểu.
Ban đêm ở vùng Hà Khúc gió thổi lồng lộng, dưới bầu trời lấp lánh sao, một đám tướng quân lên tường thành trò chuyện.
“ Mạt tướng đi khắp khu mỏ, chỉ lác đáng thấy vài lão phụ, không có nữ tử trẻ nào cả ...” Triệu Phá Nô trả lời thắc mắc của Tào Tương, tâm tình không hề tốt:
“ Nói vậy là ...” Tào Tương chỉ nói được một nửa không tiếp tục được nữa:
Vân Lang uống ực một cái hết bát rượu, là người hiện đại, y càng khó tiếp nhận chuyện này:” Thôi đừng nói nữa, nói ra chỉ làm người ta không vui.”
Hoắc Khứ Bệnh thoải mái nằm xuống đất, bao ngày rồi, nằm duỗi thẳng lưng dưới với hắn là hưởng thụ xa xỉ:” Nếu như cho ta một vạn thiết kỵ, ta có thể lật tung cả vùng Hà Tây, không tin không tìm ra được họ. Bệ hạ đã có bố trí ở Hà Tây rất lâu rồi, lần này chỉ là thăm dò thôi, nay thăm dò thành công, lần sau là dùng tới đại quân.”
Vân Lang quay sang hỏi:” Ta không quan tâm chi tiết, chỉ muốn hỏi một câu, nếu bệ hạ cho ngươi một vạn thiết kỵ, ngươi lấy được Hà Tây chứ?”
Đây là chủ để Hoắc Khứ Bệnh thích nhất rồi, tức thì nhổm dậy:” Hồn Tà vương và Nhật Trục vương bất hòa, thậm chí có thể nói người Hung Nô ở mảnh đất đó không kẻ nào không có mưu đồ. Ta cho rằng lần này sẽ phải thiệt hại lớn, kết quả phục binh mà không gặp truy binh, đợi ở Lang Toa Tử suốt hai ngày, kể cả Nhật Trục vương tổn thất nặng nề cũng không xuất hiện. Tuy Hà Sầu Hữu giết rất nhiều tín sứ, nhưng ta không tin có thể giết toàn bộ.”
“ Vậy chỉ có thể nói rằng Hồn Tà vương muốn thấy Nhật Trục vương tổn thất, mà Nhật Trục vương cũng rất kiêng kỵ Hồn Tà vương nên bỏ truy kích bọn ta, đề phòng Hồn Tà vương thừa lúc cháy nhà hôi của. Hà Sầu Hữu chắc chắn biết nhiều nội tình hơn, nhưng ông ta không chủ động nói, ta chịu.”
Tào Tương hỏi:” Ngươi không thấy Lâm Xuyên huyện lệnh rất kỳ quái à, huyện đó ở sâu trong nội địa, Hung Nô chạy vào tận đó để bắt một huyện lệnh.”
“ Chẳng có gì lạ, chỉ cần Hà Sầu Hữu ở đâu thì chuyện kỳ quái gì xảy ra cũng bình thường. Từ gây hỗn loạn, liên hệ biên dân phối hợp nổi dậy, không có ông ta, tuyệt đối không thể thuận lợi như thế.”
Vân Lang ngả mình ra sau nhìn sao trời:” E rằng vùng Hà Tây này bị Tú Y sứ giả chọc thủng lỗ chỗ rồi.”
Tào Tương có chút mơ mộng:” Ta cũng có cảm giác chúng ta đang tham dự vào kế hoạch lớn của bệ hạ rồi.”
Cữu cữu của Vân Lang không phải hoàng đế, cho nên y chẳng vui vẻ như Tào Tương, nếu y biết trước Lưu Triệt có bố trí ở Hà Tây như thế, chuyến này thu hoạch còn lớn hơn gấp bội.
Nói thế thôi, chẳng có chuyện Lưu Triệt chia sẻ kế hoạch của mình, hắn chỉ thích thao túng những quân cờ của mình, không muốn ai cùng tham gia.
Quá mệt mỏi, người thép như Hoắc Khứ Bệnh chỉ cố gắng một chút, Lý Cảm sau khi lên tường thành uống vài bát rượu, xung quanh toàn huynh đệ nên triệt để thả lỏng đã ngày khò khò rồi.
Tạ Ninh tập tễnh đi tuần đêm từ đầu kia tường thành tới, thấy Vân Lang và Tào Tương thì thà thì thầm với nhau cũng sán đến:” Hơn mười chín người vào phòng Hà Sầu Hữu.”
Vân Lang chép miệng:” Một biên thành nhỏ bé có tới mười chín Tú Y sứ giả kia à, bệ hạ coi trọng chúng ta quá.”
Tào Tương thoải mái phất tay:” Nhìn thoải mái, chúng ta đâu làm chuyện gì bất chính.”
Vân Lang không nghĩ giống thế, chép miệng nói:” Còn không có sao, nhiều là khác.”
Tào Tương lập tức ngồi thẳng dậy:” Sao ta không biết?”
“ Có chuyện gì mà ngươi không biết?”
“ Thế ta biết chuyện gì?”
Tạ Ninh mặt như đưa đám:” Ví như tư chúng ta chia quân công cho tướng sĩ chiến tử, ví như chúng ta tự ý khai thác quặng, ví như chúng ta bán nồi đồng cho người Khương, ví như chúng ta ngầm giao dịch trong quân với Bạch Đăng Sơn, ví như chúng ta ngầm nâng đỡ nữ thủ lĩnh người Khương, ví như chúng ta chặn hàng hóa ở lại thành không giao lên triều đình ...”
Tào Tương nuốt nước bọt, không nghĩ bọn họ làm nhiều chuyện vô pháp vô thiên như thế rồi, ở biên cảnh xa triều đình, xa hoàng đế, bất tri bất giác làm vài việc vượt giới hạn mà không tự ý thức được, cười gượng:” Ít nhất chúng ta làm một cách đường hoàng, không che dấu ai, Hà Sầu Hữu biết cả mà.”
“ Vì ông ta muốn chúng ra cứu biên dân, dưới tiền đề này thì ông ta vờ không thấy, giờ quân vụ hoàn thành, tới lúc tính sổ với chúng ta rồi. A Tương, ngươi không thấy thời gian qua Hà Sầu Hữu quá dễ dãi à?”
Tào Tương rùng mình, hắn nhớ lại cái năm mình chín tuổi, không xong, thời gian qua lơi lỏng quá, phải mau mau tìm cách bù đắp.