Sau khi hoàn thành ý chỉ của hoàng đế, Hà Sầu Hữu lại ẩn mình vào bóng tối, không thấy bóng dáng ông ta xuất hiện trong thành.
Hoắc Khứ Bệnh chẳng thèm bận tâm, hắn vừa ngủ một giấc dậy là bận rộn lựa chọn tráng đinh nhập ngũ, tinh nhuệ Kỵ đô úy mà đem dùng thủ thành là quá lãng phí, cả trị an trong thành cũng giao cho họ, ở chuyện này không có chút vấn đề gì vào lòng tin.
Nhưng hắn từ chối không cho Chương Đồng thống lĩnh tráng đinh.
Cho dù Hà Sầu Hữu đã ký chỉ lệnh, Hoắc Khứ Bệnh vẫn lấy lý do người này lai lịch bất minh để từ chối.
Chương Đồng đem văn thư Hoắc Khứ Bệnh bác về trả cho Hà Sầu Hữu, chua chát nói:” Mỗ không được thừa nhận nữa rồi, chỉ còn là con quỷ Đại Hán thôi.”
“ Không phải ai cũng có gan bác lại kiến nghị của lão phu, nếu Thụ Hàng thành không dung ngươi thì tới Bạch Đăng Sơn là được, ở đó rèn rũa hai năm, về Trường An ắt có nơi để thể hiện hoài bão.”
Chương Đồng không ngờ lại có câu trả lời như thế, ông ta còn cho rằng mình than vãn một chút, Hà Sầu Hữu sẽ nể tình mình ẩn thân ở Hung Nô bốn năm sẽ ép Hoắc Khứ Bệnh phải chấp nhận.
Dù sao những biên dân kia sớm quen nghe ông ta chỉ huy, chỉ cần ông ta nhậm chức là nhanh chóng kiến lập uy tín ở Thụ Hàng thành, nếu tới Bạch Đăng Sơn thì phải làm lại từ đầu, bốn năm gian khổ thành uổng phí.
Hà Sầu Hữu thấy vẻ thất vọng của Chương Đồng thì cười khà khà:” Đám thiếu niên này ghê gớm lắm, chẳng đứa nào dễ chơi đâu, ngươi đừng cho rằng mình có bảy nghìn biên dân ủng hộ là có thể dần nắm quyền ở Thụ Hàng thành, cuối cùng thành người phát hiệu lệnh ở đây.”
“ Hoắc Khứ Bệnh là thiếu niên tài tuấn cực kỳ được bệ hạ coi trọng, tài cao kiêu ngạo, bảo hắn khuất mình dưới người khác là không thể. Ngay cả lão phu chỉ tay ra lệnh ở đây cũng khiến hắn không chấp nhận, thậm chí hắn có ý giết lão phu, ngươi đừng chọc vào.”
Chương Đồng tài mặt:” Quá càn rỡ rồi.”
“ Tào Tương nhìn chẳng có bản lĩnh gì đáng kể, biểu hiện có phần hoàn khố, nhưng là kẻ giỏi giở thủ đoạn sau lưng, tương lai một vị trí cao triều đường là chắc chắn. Đắc tội với hắn, sớm muộn cũng chết không có đất chôn. Còn cái tên Vân Lang suốt ngày cười nói, nằm đó như mèo bệnh càng khó chơi, thậm chí lão phu không nói được ông sẽ có kết cục gì. Vạn vạn lần chớ coi chúng là thiếu niên bình thường.”
“ Bọn chúng từng tử chiến trên chiến trường, cũng thể hiện được năng lực ở Thụ Hàng thành, giờ bất kể bệ hạ hay chư công trên triều đều có kỳ vọng lớn vào chúng, càng muốn chúng có thể giúp triều đình lập nên tòa biên thành yên ổn. Cho nên nếu chúng đã không thích ngươi thì ngươi nên đi là tốt nhất, đó không phải là lựa chọn xấu đâu.”
Chương Đồng rất nghe lời, nửa canh giờ sau theo một đội xe giao dịch tới Bạch Đăng Sơn, sự ngang ngược cứng rắn của Hoắc Khứ Bệnh, sự vô tình của Hà Sầu Hữu, ông ta đủ khôn ngoan không ở lại.
Hà Sầu Hữu quên Chương Đồng rất nhanh, viết tấu thuật lại những chuyện xảy ra thời gian qua, nhìn sang Hứa Lương, mỉm cười hỏi:” Ngươi thấy ai sẽ đóng ấn lên đây?”
Hứa Lương nghĩ một lúc đáp:” Hoắc Khứ Bệnh.”
“ Sai rồi, là Vân Lang, dù ngươi đưa tới chỗ Hoắc Khứ Bệnh thì tấu chương này cũng tới chỗ Vân Lang.”
Hứa Lương lấy làm lạ:” Trong tấu chương này ghi chép không ít chuyện bất pháp ở Thụ Hàng thành, một khi bị truy cứu, tất nhiên lấy cái đầu cứng nhất ra đỡ chữ.”
Hà Sầu Hữu lắc đầu:” Ngươi sai rồi, trong một đội ngũ, người cần bảo vệ nhất chính là người có cái đầu cứng nhất, quan chức cao nhất, thân phận tôn quý nhất, tiền đồ lớn nhất. Như thế mới bảo vệ được tiền đồ của tất cả mọi người. Được rồi đem văn thư trực tiếp giao cho Vân Lang, để y đóng dấu, sau đó cho tín sứ mang đi.”
Hứa Lương nhận lấy đống thẻ trúc ôm trong tay, lại hỏi:” Lão tổ tông, nếu họ tiếp nhận Chương Đồng thì sao.”
“ Thì ta sẽ viết thêm bốn chữ không dùng được việc lớn, sau đó không cần ai đóng dấu, trực tiếp gửi bệ hạ ngự lãm.”
Hứa Lương gật đầu, hết sức cảm khái, đi theo Hà Sầu Hữu có cảm giác ngày đi ngàn dặm, giống như lên núi cao, tầm nhìn rộng hơn nhiều.
Vân Lang đang ở trong phòng chỉnh lý đống thẻ trúc chất cao như núi, đầu không ngẩng lên, ra hiệu Hứa Lương đặt văn thư một bên:” Sau này không được đa sự, xéo xa vào.”
Hứa Lương mắt ươn ướt:” Thuộc hạ làm chuyện của mình, không liên quan tới ngài.”
“ Hà Hữu không nên chết.”
“ Hắn thấy bản thân không làm sai gì cả, sau này thanh minh thuộc hạ tới tế bái.” Hứa Lương đặt đống thẻ trúc xuống:” Giám quân muốn tư mã đóng dấu, sau đó gửi tới Trường An.”
Vân Lang thấy thái độ Hứa Lương như thế thầm thở dài trong lòng, mở ra xem, dùng bút khoanh vài chữ, từ đầu tới cuối chỉ mất hai khắc:” Bảo giám quân, đại bộ phận là sự thực, có chút sai lệch, mang về sửa, sau đó ta dùng ấn.”
Hứa Lương không tỏ ra quan hệ hai người có gì đặc biệt, ôm văn thư trở lại phòng Hà Sầu Hữu.
“ Y đóng dấu rồi đúng không?” Hà Sầu Hữu hỏi rất tự tin:
Hứa Lương ôm văn thư đi tới:” Tư mã cho rằng ghi chép không được chính xác, vài chỗ cần sửa.”
Hà Sầu Hữu mở thẻ trúc ra xem một lúc rồi bật cười:” Y cũng thật thẳng thắn, nhận hết trách nhiệm vào mình. Nếu vậy ta sửa theo ý y vậy.”
Hứa Lương lấy ra mấy thẻ trúc để Hà Sầu Hữu viết lại, sau đó thay vào thẻ trúc Vân Lang đánh dấu, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:” Tiểu tử muốn đưa Tào Tương xem được không?”
Hà Sầu Hữu cười ha hả:” Xem ra còn chưa tin lời lão phu, được, thử một chút cho ngươi toại nguyện.”
Hứa Lương lại ôm đống thẻ trúc tới chỗ Tào Tương, chỉ nói cần hắn đóng dấu, sau đó đứng đợi không nói gì thêm.
Tào Tương xem rất chăm chú, cầm bút viết một đoạn dài ném cho Hứa Lương:” Soạn lại rồi mang tới chỗ ta đóng dấu.”
Văn thư lại lần nữa mang về cho Hà Sầu Hữu xem, ông ta cười lớn:” Đám này thật là, tranh công đã đành, đến tội cũng tranh nhau, nhưng Tào Tương hay Vân Lang nhận tội đều không khác nhau là bao. Ngươi lại đem cho Hoắc Khứ Bệnh xem, ngươi sẽ hiểu, bọn chúng đoàn kết với nhau, mục tiêu cuối cùng vẫn là vì vinh hoa phú quý lâu dài thôi.”
Hứa Lương cũng rất tò mò phản ứng của Hoắc Khứ Bệnh sẽ thế nào, không ngại vất vả lại ôm đống văn thư nặm hơn chục cân chạy chuyến nữa.
Hoắc Khứ Bệnh xem được một đoạn là ném luôn vào bếp lửa, lạnh nhạt nói:” Bảo với Hà Sầu Hữu, Thụ Hàng thành do gia gia phụ trách, tốt xấu do gia gia chịu trách nhiệm, theo đó mà viết văn thư, viết xong tới đây ta đóng dấu, dám tùy tiện gán tội cho người khác, gia gia lấy cái đầu chó của ông ta.”
Hứa Lương dọc đường về nước mắt chảy dài, lau thế nào cũng không hết, mấy ngày qua bao nhiêu ủy khuất, thống khổ, thất vọng theo nước mắt tuôn ra mà biến mất hết.
Hà Sầu Hữu thấy Hứa Lương hai mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc, kinh ngạc:” Hoắc Khứ Bệnh vô lễ tới thế sao?”
Hứa Lương khịt mũi thu nước mắt lại, lắc đầu:” Tướng quân đốt văn thư rồi, nói chuyện trong thành đều do tướng quân làm, nếu không viết theo ý ngài ấy sẽ sẽ … sẽ lấy cái đầu chó.”
Hà Sầu Hữu ngẩn người, không ngờ suy đoán của mình lại sai, lần này ông ta xuất cung gặp quá nhiều chuyện ngoài dự liệu, trầm tư một lúc phất tay:” Viết lại văn thư như ban đầu, sửa theo ý Vân Lang rồi đưa y đóng dấu.”
Đến chập tối Vân Lang lại nhận được văn thư, thấy lần này toàn bộ trách nhiệm quy kết cho mình rồi liền hài lòng đóng dấu lên đó.
Trong quân thì quân tư mã là chức trách chuyên gánh tội, đại quân một khi ra ngoài, muốn hoàn toàn tuân thủ quân quy là không thể, khi đó tư mã nên đứng ra gánh lấy những sai phạm trong quân để giữ lòng quân yên ổn, triều đình ngầm thừa nhận điều ấy.
Chỉ cần tướng quân không có hành vi phản loạn, thường chỉ trách phạt quân tư mã mà bỏ qua chủ tướng.
Thế nhưng đừng thấy quân tư mã thường xuyên bị xử phạt, khi hoàng đế thực sự muốn hỏi tội tướng quân thì không phạt quân tư mã. Thông thường văn thư quân tư mã dâng lên, nhìn như nhận tội, kỳ thực thông qua đó để báo cáo các loại tình hình trong quân.
Cho nên Vân Lang nhận tội là thích hợp nhất, vả lại quá nửa tội là do y gân ra thật, chẳng hề oan uổng.
Thấy tội lỗi của mình đủ nhiều rồi, Vân Lang liền lớn gan tiếp tục lấy lương thực dự trữ trong kho phủ, đem đi đổi bò dê, cùng các sản phẩm gia súc của người Khương, dù sao thì có thêm bảy nghìn người đó rồi, không lo Tào Tương suốt ngày than vãn không có người chăn thả gia súc nữa.
....
Hôm nay dừng ở đây.
Vinh danh các Thần vệ anhhdt0393, ThanhDua, Steel134, 0lakhong68 dâng ngọc phiếu lên Thủy Hoàng Đế.