Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 515 - Q3 - Chương 136: Vệ Kháng Đáng Thương.

Q3 - Chương 136: Vệ Kháng đáng thương. Q3 - Chương 136: Vệ Kháng đáng thương.

Thời gian trước Tô Trĩ muốn đổi đồ với Hồ thương còn chê trong kho toàn là bao tải, áo len không đáng tiền, giờ thì nó thành hàng hóa được cực kỳ ưa chuộng. Áo len mặc vào ôm sát người, ấm, chắc chắn hơn áo gai, tuy hơi cứng ngứa ngáy một chút với người Khương cùng khổ mà nói không phải là khuyết điểm.

Dù sao trước kia không có áo len thì đám rận trên người cũng có hiệu quả tương tự.

Hình dáng của áo len cũng đã thay đổi nhiều, khi Vân Lang đi trên đường gặp một đại hán vạm vỡ mặc áo len dài gần tới gối lại còn liền mũ thì sớm không còn lý giải được loại áo len này nữa.

Khương nữ thông minh, còn bắt đầu nghiên cứu cả quần áo người Hán, xem xem có thể làm áo len như vậy không?

Liền một lúc nhiều người tới như vậy, Vân Lang bận rộn đối tăm mặt mũi không để ý gì tới xung quanh, mãi tới khi Lưu Nhị tập tễnh chạy tới tìm Vân Lang, Tô Trĩ nhờ y đi cứu Vệ Kháng.

Khi Vân Lang vội vàng tới nơi thì hắn bị Hoắc Khứ Bệnh đánh cho không còn ra dạng người nữa, nếu không phải Tô Trĩ liều chết bảo vệ thì khả năng không chết cũng tàn tật.

Đến cả Vân Lang cũng thấy Hoắc Khứ Bệnh ra tay quá tàn nhẫn, đánh người thế này e sẽ sinh ra một tên biến thái.

Hoắc Khứ Bênh thấy Tô Trĩ lấy thân mình che chắn cho Vệ Kháng không tiện ra tay nữa mới hừ một tiếng bỏ lại Vệ Kháng đã bị đánh thừa sống thiếu chết để Vân Lang kéo mình đi.

“ Không sao, không sao, trận đòn này không thoát được, đã đánh xong rồi tức là qua rồi, sau này huynh ấy sẽ không đánh ngươi nữa.”

Tô Trĩ vừa an ủi Vệ Kháng đang khóc lóc không thôi vừa kiểm tra xương cốt cho hắn, Vệ Kháng gày gò lại bị Hoắc Khứ Bệnh đá lăn đi ba trượng, còn bị trúng một cái khuỷu tay vào bụng bắn dính lên tường.

Kỳ lạ là bị đánh tàn bạo như vậy mà xương cốt toàn thân Vệ Kháng lại không có gì đáng ngại, chỉ có hàm bị trật khớp, đó là vì Hoắc Khứ Bệnh thấy hắn khóc to quá nên tháo luôn khớp hàm.

“ Ta nói mà, biểu ca đệ không định đánh chết đệ đâu, chỉ giáo huấn ngươi một chút thôi.”

Tô Trĩ rắc một cái nắm lại hàm cho Vệ Kháng, Vệ Kháng nhũn người xỉu luôn.

Rất lâu sau Vệ Kháng mới tỉnh lại, mắt vừa mở ra là kinh hoàng nhìn quanh sau đó ôm lấy tay Tô Trĩ khóc rống lên:” Tô Trĩ tỷ tỷ, hắn thực sự muốn đánh chết đệ đấy.”

Tô Trĩ thương hại hết sức nhỏ nhẹ dỗ dành:” Không phải, không phải đâu, nếu không huynh ấy đá một cái là đệ chết rồi.”

Vệ Kháng vẫn khóc không thôi:” Thật đấy, thật đấy, hắn muốn giết đệ, từ khi đệ năm tuổi đã biết hắn muốn giết mình, hắn trói đệ lên ngựa muốn đệ học cưỡi ngựa, thế, thế là, đệ ngã ngựa, rồi rồi về sau cằm cứ tự rớt ra, hu hu hu …”

Tô Trĩ rơm rớm nước mắt ôm lấy vai Vệ Kháng dỗ dành như dỗ trẻ con.

…..

“ Văn thư dùng ấn tín của ta đã gửi đi rồi.” Lại nói Vân Lang sau khi kéo Hoắc Khứ Bệnh đi thì cũng không nhắc lại chuyện Vệ Kháng nữa, tên đó bị ăn đòn cũng đáng, gọi hết cả đám huynh đệ đi uống rượu giải sầu, dù sao chuyện vừa rồi làm trong doanh kinh động không nhỏ, những người khác đều tới đủ:

Tào Tương đặt bát rượu xuống:” Đáng lẽ phải do ta nhận, tối đa là bị mắng một trận thôi.”

“ Ta là quân tư mã, quá nửa chuyện nghe là biết ta làm, nếu để các ngươi chịu, bệ hạ sẽ xem thường ta. Nói thật là tốt nhất tương lai tránh được phiền toái.”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Nếu nói thật thì chuyện do chúng ta làm, thích làm gì cứ làm đi, chỉ cần chúng ta đánh thắng thì đánh rắm cũng thơm, sai gì cứ đánh thắng vài trận là quên hết.”

Lý Cảm chỉ nhìn ba người một cái tiếp tục ăn uống ngon lành, chuyện này chẳng liên quan tới hắn, hắn tự biết mình, chuyện ba tên kia không giải quyết được thì hắn lo cũng vô ích thôi. Ngược lại Triệu Phá Nô và Tạ Ninh có chút lo lắng.

“ Hôm nay Quách Giải rời thành đấy, biết vậy không cho hắn đi.” Tạ Ninh nói nhỏ:” Bên ngoài khó tìm dã nhân lắm rồi, nghe biên dân kể có một số người Hồ tóc vàng mắt xanh, định bắt tới Trường An bán.”

Tào Tương xoa xoa tay:” Hồ cơ bên cạnh Hà Sầu Hữu trong được lắm, đáng tiếc lại là Tú Y sứ giả, lại còn có quan hệ với Bác Vọng hầu, cảnh cáo trước huynh đệ nào có ý đồ, không cẩn thận dính vào, về kinh không chừng bệ hạ bắt cưới đấy. Huynh đệ chúng ta ai nấy có thân phận, nếu sinh ra đứa con mắt xanh sẽ thành trò cười ở Trường An.”

Vân Lang chỉ cười không bình luận, ở đời sau có đứa con mắt xanh sẽ được coi là vẻ vang lắm.

Chuyện Bác Vọng hầu tới giờ vẫn là đề tài tương đối mẫn cảm.

Một vị lang quan nho nhỏ mười bốn năm đi hết sứ mệnh quan tước mà nhiều người hai đời mới đi hết, nghe đã thấy không tầm thường. Nhiệm vụ kết giao với Đại Nguyệt Thị thất bại, còn bị Hung Nô cầm tù nhiều năm, phải mạo hiểm bỏ hết tất cả mới chạy về được.

Như thế thì tất nhiên chẳng thể phong hầu, vậy mà Lưu Triệt lại trống giong cờ mở bày tiệc xa hoa nhất, chào mừng ông ta trở về.

Trên bữa tiệc Lưu Triệt ba lần rơi lệ, nắm tay Bác Vọng hầu ngồi ở chủ vị, tự mình rót rượu còn kể công tích của ông ta, nghe nói các đại thần không ai không rơi lệ.

Nhưng sau đó rốt cuộc không ai nói ra được Bác Vọng hầu lập công lao gì, huân quý khắp Trường An đều gửi thiếp mời, cả A Kiều cũng mời tới Trường Môn cung vài ngày.

Luận tới mức độ am hiểu về Bác Vọng hầu thì người xưng là Bách Sự Thông như Tào Tương, hay người sinh ra lớn lên ở Trường An như Hoắc Khứ Bệnh cũng không so được Vân Lang. Ít nhất Vân Lang hát được vài câu trong ( Tô Vũ chăn dê), biết với một số người công tích giống như rượu, càng ủ lâu càng thơm.

Ở Đại Hán, cái danh Bác Vọng hầu càng ngày càng lừng lẫy theo thời gian.

Bác Vọng hầu nay là minh tinh trong thành Trường An, có người ngưỡng mộ khí tiết của ông, có người chỉ muốn nhìn xem người bền gan vững chí đó trông như thế nào.

Vệ Thanh thì khác, ông ta muốn gặp Bác Vọng hầu là vì muốn xem tấm bản đồ Tây Vực săm trên lưng ông ta.

Tấm bản đồ chẳng đẹp đẽ gì, dù sao ngươi chẳng thể mong đợi một người Hồ như Đường Ấp Phụ có tay nghề thủ công tinh xảo, may là tấm bản đồ khắc đủ sâu, đủ lớn, không hề ảnh hưởng tới việc xem xét.

Lưu Triệt ngồi trên giường gấm, Vệ Thanh ngồi quỳ bên phải, Công Tôn Hoằng bên trái, các đại thần quỳ hình cánh cung giữa đại sảnh. Vị trí chính giữ là Bác Vọng hầu, ông ta mình trần, quỳ ở đó, hoạn quan Tùy Việt ở sau lưng sao chép tấm bản đồ Tây Vực.

Sao chép xong, Tùy Việt lại bôi mực lên lưng Bác Vọng hầu, sau đó tìm tấm lụa trắng dán lên, liền có hai cung nga đi lên rửa lưng cho ông ta.

Mặc triều phục vào, Bác Vọng hầu mặt đỏ râu quai nón rậm rạp uy nghi, quần thần đông thanh chúc mừng, cho dù là Lưu Triệt nổi danh nhỏ nhen cũng cười vô cùng hào sảng.

“ Kỵ đô úy đã nghiệm chứng tin tức Bác Vọng hầu mang về, thiên tướng Hoắc Khứ Bệnh dẫn một nghìn thiết kỵ, ngàn dặm tập kích, đại phá Hung Nô, càn quét ba trăm dặm giết địch vô số, máu chảy khắp nơi.”

“ Nhật Trục vương tưởng rằng mình là mục tiêu của đại quân, cho nên nghiêm trận đợi quyết chiến, chẳng ngờ Hoắc Khứ Bệnh chuyển hướng sang phía đông, một ngày phá Kính Thiết Sơn, giết địch ba nghìn, cứu về gần vạn biên dân, tổn thất chỉ có ba trăm người.”

“ Ha ha ha, trận chiến này công đầu là của Bác Vọng hầu, các vị ái khanh có ai dị nghị không?”

Vệ Thanh và Công Tôn Hoằng đồng loạt cúi mình hô:” Không thể xứng hơn, chúng thần chúc mừng bệ hạ.”

Bình Luận (0)
Comment