Lưu Triệt đợi quần thần tung hô ba lần mới cười lớn:” Chỉ cần một đám tiểu tử đã hoàn thành ý đồ của trẫm, tiếc cho danh thần mãnh tướng ở Bạch Đăng Sơn lại sợ đầu sợ đuôi không dám tiến quân. Vậy mà nói với trẫm cái gì mà xâm nhập vào đất địch, trước không thành để dựa, sau không viện binh, ngoài hao binh tổn tướng chẳng được gì.”
“ Người đâu đem chi tiết chiến tích này gửi tới Bạch Đăng Sơn, trẫm muốn xem Tô Kiến trả lời trẫm ra sao.”
Vệ Thanh thất kinh, vội rời hàng tâu:” Bệ hạ, vạn vạn lần không thể, đám Hoắc Khứ Bệnh chỉ lập công nhỏ, nếu như không có sách lụa của Bác Vọng hầu dẫn đường, e kết quả như chư tướng Bạch Đăng Sơn dự liệu, không thể vì chút công tích này mà sỉ nhục danh thần mãnh tướng. Chẳng may Tô Kiến vì rửa hận mà khinh suất bắc thượng, sẽ thành đại họa.”
Lưu Triệt hừ một tiếng:” Đám người Tô Kiến đã hai lần dám kháng chỉ thì phải sẵn sàng nhận sỉ nhục, làm được việc không thể làm mới là hảo hán. Trong mắt trẫm không có danh thần mãnh tướng gì hết, chỉ có dũng sĩ dám đi trước thiên hạ. Tùy Việt, thưởng chư tướng Thụ Hàng thành trăm vò rượu ngon, nói với Hoắc Khứ Bệnh, trẫm đợi nghe tin tốt của hắn.”
Tùy Viện nhận lệnh khom người lùi ra.
Công Tôn Hoằng cười dài:” Bệ hạ, không phải thần làm mất vui, đám Hoắc Khứ Bệnh đúng là công lao trác tuyệt, nhưng cũng thực là cả gan làm xằng, nếu thưởng mà không răn, sợ thành đại họa.”
Lưu Triệt hôm nay tâm tình tốt, phất tay:” Chúng lại làm ra chuyện gì rồi?”
Công Tôn Hoằng lấy từ sau lưng một cuộn trúc đặt trước mắt:” Chư tướng Thụ Hàng thành cho rằng, nữ tử nắm quyền bộ tộc dễ khống chế hơn, vì thế mà nâng đỡ nữ tử, đàn áp nam tử. Quân tư mã Vân Lang tự ý dùng tài nguyên trong quân, giúp Khương nữ kinh doanh thu hoạch được rất nhiều lợi ích lớn, còn nam tử người Khương thì khổ không kể siết.”
Lưu Triệt không hiểu ý nhìn Vệ Thanh.
Vệ Thanh lắc đầu:” Thần không hay biết.”
Trương Thang rời hàng tâu:” Bệ hạ cứ nhìn Vân thị trang viên chính là phụ nhân trị gia, Thụ Hàng thành trong một năm qua trải qua chiến hỏa liên miên, nam tử sụt giảm là chuyện tất nhiên. Vân Lang nâng đỡ nữ tử là làm lại chuyện cũ ở Vân thị trang tử thôi, thần thấy không phải chuyện xấu.”
Nhân lúc Trương Thang giải thích, Lưu Triệt đã đọc lướt qua tin báo:” Hoắc Khứ Bệnh chỉnh quân, Vân Lang phủ dân, lỗi ở phủ dân, công ở chinh phạt, vậy trách Vân Lang là được. Tình thế biên cương phức tạp, triều đình xa xôi không lường hết, chỉ cần Vân Lang phân được chủ thứ thì còn lại là chuyện nhỏ, phải khiển trách.”
Công Tôn Hoẳng không nói nữa, chỉ một tội tự ý tích trữ đồng còn đem đổi với ngoại tộc thì nhẹ nhất phải là đoạt tước bãi quan, vậy mà một câu khiển trách là cho qua rồi.
Nếu dựa vào mức độ này mà phạt tội, thứ sử Dư Quỳnh tháng trước bị chặt đầu vì tội tương tự không phải là quá oan uổng sao?
Nếu hoàng đế đã đưa ra kết luận cuối cùng, Công Tôn Hoằng tất nhiên không nhắc tới tên quỷ xui xẻo Dư Quỳnh làm gì, thu hồi văn thư, đưa tòng lại:” Cho vào lưu trữ.”
………………… …………………
A Kiều dựa người vào giường mềm, sau lưng là thác nước, gió núi thổi hơi mát tới vô cùng đễ chịu. Nàng vỗ mông khuê nữ bò loạn khắp giường, nghe Đại Trường Thu bẩm báo xong thì cười:” Bệ hạ ngày càng thích coi Trường Môn cung làm triều đường rồi.”
“ Lão nô thấy không bằng xây dựng cho bệ hạ phía chính nam một tòa đại điện, chuyên môn dùng tiếp kiến thần tử và sứ tiết ngoại bang.”
A Kiều bĩu môi:” Lại chê chúng ta tiêu tiễn bừa bãi cho mà xem.”
Đại Trường Thu cười tươi:” Bệ hạ chỉ nói vậy thôi, nếu chúng ta xây rồi, bệ hạ sẽ đồng ý.”
“ Vậy xây đi, à, bảo Vân Lang vẽ thiết kế, chứ kiểu cung điện ở Trường An âm u nặng nề nhìn đã không thoải mái.” A Kiều xoay người kéo khuê nữ từ bên mép giường về, lại đánh cái nữa, nhớ tới Vân Lang, nàng nửa bực mình nửa buồn cười:” Cái tên đáng ghét đó mỗi lần mang đồ tốt ra là mặt mày nhăn nhó như thiệt thòi lắm ấy, không biết ta ở sau lưng giúp y không biết bao việc. Nếu không phải hôm qua ta cho bệ hạ xem chi tiêu ở Thụ Hàng thành, hôm nay bệ hạ nghe Công Tôn Hoằng một phen múa lưỡi, y ít nhất cũng bị một trận đòn. Hừ, dù sao y còn hữu dụng, ta không chấp, có những kẻ dùng một lần, không muốn dùng lần thứ hai.”
“ Tên Đông Phương Sóc đó, thật đúng là ... Vân Lang nói gì nhỉ, à não bị rò nước rồi, chỉ cần hắn quản lý tốt Phú Quý huyện, để nó thành Phú Quý thành, quan chức của hắn cũng thành thứ sử. Vậy mà lại đi dâng ( Vạn ngôn thư) cho bệ hạ, lần này ta không cứu nổi hắn nữa.”
Ở Phú Quý trấn nhậm chức ba năm tới khi nó thành Phú Quý huyện, Đông Phương Sóc tất nhiên thuộc vào nhóm người đầu tiên giàu lên.
Hắn chẳng thể giống đám Vân Lang, Tào Tương có thể kiếm mảnh đất rộng bao la làm trang tử, nhưng cũng xây được một trạch viện ba dãy gần Ly Sơn, thỏa mãn nguyện vọng nhân giả nhạc sơn.
Đây là hoa viên rương tư nhất của Đông Phương Sóc, hắn rất thích khỏa thân ngâm gió gọi trăng, làm thơ vẽ tranh ...
Hôm nay Đông Phương Sóc lại ăn mặc vô cùng chỉnh tề ngồi trong đình thưởng thức trà.
Tháng sáu mà có thể uống trà mới là một chuyện vô cùng sa xỉ, cùng nhờ phu nhân sang thăm Vân thị mới được tặng một ít, vì thế hắn uống vô cùng tham lam, mỗi ngụm trà ngậm trong miệng rất lâu muốn nuốt xuống, muốn thưởng thức không thừa một tư vị nào trong đó.
Lương Cơ quỳ ở đối diện, thấy Đông Phương Sóc còn chưa hết thèm liền chuẩn bị pha ấm trà mới.
Đông Phương Sóc giữ tay nàng lại, móc ấm trà lấy lá cho vào miệng nhai kỹ, ôn nhu nhìn cái bụng nhô lên của Lương Cơ:” Năm xưa mà nàng cầm năm vạn tiền của ta rời đi, với bản lĩnh của nàng chắc thành mười vạn rồi.”
Lương Cơ tủm tỉm cười:” Nay thiếp tổn thất mười vạn tiền, đổi lấy một trạch viện lớn, sáu phó nhân sai bảo, lãi hơn nhiều.”
Đông Phương Sóc cười khổ:” Tiền nắm trong tay nàng mới là tiền thực sự, còn ở trong tay ta thì chẳng qua là thứ hư ảo thôi, tỉnh mộng là biến mất.”
“ Thiếp xuất thân phong trần, cả đời thấy quá nhiều thứ thực rồi, theo lang quân nằm mơ cũng tốt.”
Đông Phương Sóc nuốt lá trà đắng xuống:” Lần này e mộng của ta là ác mộng.”
Lương Cơ không vì thế mà kinh hoàng:” Nhưng lang quân không làm gì sai phải không?”
Đông Phương Sóc lắc đầu:” Ta thấy nhiệt huyết của ta nguội lạnh rồi, cho nên ta nhân lúc nó còn nóng muốn vì những dã nhân kia mà làm chút việc. Có câu chính sách hà khắc thì còn đáng sợ hơn mãnh hổ, những dã nhân kia kỳ thực bị chính sách của bệ hạ ép vào núi, người gây ra là bệ hạ. Dã nhân rời núi, mọi người chỉ nói bệ hạ nhân từ, nhưng lại quên rốt cuộc là ai thuế má nặng nề khiến lương dân vào núi.”
“ Ta cũng chỉ nói rõ nguồn gốc dã nhân mà ra, nói với toàn thế gian, chúng ta không thể đi vào vết xe đổ, đừng tìm dã nhân về rồi lại ép họ vào núi. Ta chỉ mong đám hào môn đại hộ đối đãi tốt với nô phó, bộ khúc, ai cũng biết tệ nạn này, nhưng không ai nói ra.”
“ Ứng Tuyết Lâm vào Tần Lĩnh, mang về ba trăm hộ dã nhân, nhưng bản thân bị bệnh nặng, nay vẫn còn nằm ở y quán điều dưỡng. Ta không muốn sau này có quan viên phải đi làm chuyện tương tự ...”
Lương Cơ rơi lệ:” Thiếp biết lang quân có lòng thiện, nhưng không thể đợi con chúng ta ra đời hẵng nói không được sao, thiếp e con không thấy mặt cha.”
“ Bệ hạ chinh chiến ba năm, đào hộ thiên hạ tăng thêm ba thành, ta không dám tưởng tượng nếu chinh chiến mười năm, Đại Hán còn con dân mà phục dịch không? Mà chinh phạt Hung Nô đâu phải một sớm một chiều, trị bệnh phải trị lúc còn trên người, chẳng lẽ đợi nó ăn sâu vào ngũ tạng mới trị à?” Đông Phương Sóc kích động nói xong nắm tay Lương Cơ:” Kỳ thực ta sợ con ra đời rồi ta không dám nói nữa, nếu ta may mắn qua được ải này, nhất định cả đời không nói nữa, để mọi người đều vui.”