Lương Cơ còn chưa kịp đáp lời thì một đội hồng y nhân xông vào hậu viện, một đốc bưu đội mũ vương gài lông chim trắng tới trước mặt Đông Phương Sóc nói:” Tới giờ rồi đi thôi.”
Đông Phương Sóc đứng dậy, thong thả vuốt thẳng áo hỏi: Tới đình úy hay thiếu phủ?”
“ Dương Lăng ấp.”
Hai mắt Đông Phương Sóc sáng lên:” Ta không chết sao?”
“ A Kiều quý nhân nói ngươi là con chó thường ngày trông nhà giữ cửa tốt lắm, cho khúc xương là chạy cần mẫn cả ngày rồi, mỗi tội là thích cắn càn, chỉ cần khóa mồm lại là con chó tốt.” Đốc bưu cố nén cười:
Cơ mặt Đông Phương Sóc co giật liên hồi, tuy A Kiều cứu mạng hắn, chỉ là những lời này một kẻ cao ngạo như hắn sao tiếp nhận nổi ...
Đốc bưu thấy Đông Phương Sóc nắm chặt tay toàn thân run lên từng chập, hừ lạnh: “ Chế nhạo tể tướng biết không dám nói, cười thượng quan ngồi không chiếm chỗ, từng câu từng chữ ám chỉ bệ hạ là bại gia tử, giữ được cái đầu mà may mắn rồi.”
“ Gâu gâu gâu.”
Đốc bưu giật nảy mình:” Ngươi nói gì?”
Đông Phương Sóc tiếp tục dí sát mặt hắn há mồm sủa:” Gâu gâu gâu.”
“ Ngươi, ngươi, đồ khốn kiếp ...”
“ Gâu gâu gâu.”
Lưu Triệt lười nhác dựa vào giường gấm, tay cầm thanh ngọc như ý, thi thoảng gãi lưng vài cái. A Kiều mặt nặng mày nhẹ ngồi một đầu chăm chú theo dõi khuê nữ đang bò đi bò lại vô cùng tích cực.
“ Giáo huấn một chút là được, thực sự tính ra, Đông Phương Sóc trung thành cần mẫn, mỗi tội không quản được cái mồm thôi.”
“ Hừ, bệ hạ đã không muốn giết hắn thì trực tiếp xá miễn đi, còn để thiếp phải nói ra.” A Kiều lườm một cái:
Lưu Triệt cười ha hả:” Hết cách, hôm đó trên triều đường trẫm nổi cơn lôi đình, nếu xá miễn cho hắn đơn giản như thế, chẳng phải nói lời không giữ à?”
“ Bệ hạ thừa nhận mình nói không giữ lời rồi nhé.”
“ Về nghĩ lại thấy tên khốn đó nói có lý, trẫm đúng là bại gia tử, phải dựa vào lão bà cứu trợ ...” Lưu Triệt gãi mạnh lưng, cảm giác hơi phó mở miệng:” Thật mất mặt. Phải rồi, bây giờ trẫm nợ nàng bao nhiêu?”
“ Chỉ cần bệ hạ chơi với khuê nữ, chịu khó nói chuyện với thiếp thêm vài câu, thiếp liều mình kiếm tiền cho bệ hạ. Thiếp là nữ nhân, cần nhiều tiền tài làm gì, bệ hạ dùng tiền vào quốc sự là thiếp vui rồi.”
Lưu Triệt gật đầu:” Được, hôm nay coi như trẫm bán thân trả nợ.”
A Kiều che miệng cười khúc khích:” Trong kho của thiếp vừa thu được sáu vạn kim tệ, cùng dùng hình dáng của bệ hạ ở chính diện, đẹp lắm, bệ hạ có muốn không?”
Lưu Triệt phấn chấn ném ngọc như ý đi, ôm lấy eo A Kiều:” Xem ra hôm nay trẫm không nỗ lực một chút là không được rồi.”
Lời nói trong khuê phòng thì đa phần là giống nhau, dù có là hoàng đế hay bách tính, khi đầu nóng lên thì lời gì cũng dám nói, sau đó hối hận hay không thì khó nói, dù sao mỗi người mỗi khác.
Tống Kiều cũng đang đọc thư tình của Vân Lang, tim đập thình thịch thình thịch, mặt như hoa đào, những lời ướt át khiến người ta đọc vừa xấu hổ vừa kích thích ấy làm nàng lâng lâng tận hai ngay, thi thoảng lại lén lút đọc lại.
Vừa đọc vừa hồi tưởng lại những kỉ niệm tràn ngập nhu tình , sắc mặt lại càng thêm đỏ bừng kiều diễm, người nóng râm ran, không nhịn được cúi đầu nhìn ngực mình, thực sự mỹ lệ như Vân Lang miêu tả sao? Bất giác đưa tay bóp một cái, đâu có ngây ngất như trong thư miêu tả.
Nhưng ngực Tô Trí không đầy đặn như của nàng, mông không cong như của nàng, điều đó Tống Kiều cực kỳ khẳng định.
Từ trong thư của Vân Lang, Tống Kiều nhạy cảm nhận ra Vân Lang và Tô Trĩ còn chưa có bất kỳ chuyện gì, khiến nàng có chút chua xót, lại kiêu ngạo.
Trong thư cũng dành một phần không nhỏ hỏi chuyện Vân Âm, Vân Âm chưa bao giờ gọi nàng là mẹ, mà gọi là đại nương, không phải người khác dạy, mà chính nàng dạy, vì mẹ của Vân Âm ở Phú Quý huyện, thường tặng lễ vật.
Phu quân không có nhà, nữ nhân đó không dám tới, chỉ có Bình Tầu tới được thôi.
Cho dù con ông ta làm yết giá ở Vân gia, mỗi lần Bình Tẩu bái phỏng đều đưa bái thiếp tới trước, hai ngày sau mới tới.
Dù sao tin thắng trận ở biên cương liên tục gửi về, ngưỡng cửa của Vân gia ngày một cao hơn, không ai dám coi đây chỉ là nhà một thiếu thượng tạo nữa.
Đại Vương ngày một béo.
Chẳng còn cách nào, Vân Lang không có nhà, chẳng ai dám đuổi nó vào núi tự kiếm thức ăn, ăn chán đồ trong nhà thì nó đi tới chuồng hươu cắn chết một con, sau đó đợi người nhổ lông, rửa sạch mang tới cho ăn.
Suốt cả ngày chuyện duy nhất nó làm là chơi với Vân Âm, Vân Âm đã ba tuổi rồi, chuyện nó thích làm nhất là cưỡi Đại Vương đi đuổi gà.
Tống Kiều nghe thấy tiếng cầu thang kêu kẽo kẹt là biết Đại Vương chở Vân Âm lên lầu, cái con hổ sáu trăm cân mỗi lần lên lầu ra cả nhà rung chuyển, giờ Tống Kiều không cho nó lên tầng ba nữa, sợ nó không cẩn thận làm sầu lầu.
Cái đầu hổ cực lớn từ sau rèm thò ra, nhìn trái nhìn phải rồi đi nhanh tới bồ đoàn cực lớn, nằm bẹp xuống, bốn chân đuỗi bốn phía. Cô bé mặc áo đỏ nhanh nhẹn nhảy khỏi ghế ngồi, reo hò lao vào lòng Tống Kiều khoe chiến tích:” Đại nương, hôm nay bọn con đánh bại Mạnh Đại Mạnh Nhị đấy.”
“ Đã dặn con không được bắt nạt huynh đệ họ mà, giờ gặp con là họ phải tránh đường.”
“ Không phải, không phải.” Vân Âm vẫy vẫy hai cái tay ngắn ngủn mập mạp:” Là Đại Vương thích ngồi lên mặt Mạnh Đại Mạnh Nhị liếm mặt họ đấy chứ...”
Tống Kiều cười:” Đại Vương nặng lắm, đè chết người đấy, lần sau không được làm thế, càng không được dẫn Đại Vương đi ăn vụng trứng của họ.”
Vân Âm ngây thơ cãi:” Con có ăn đâu, tanh lắm.”
Tống Kiều đánh mông Vân Âm một cái:” Con ăn trứng sống rồi à?”
Vân Âm đưa hai tay bịt mồm:” Tại Đại Vương làm vỡ, con ăn có một chút, đại nương không tin hỏi Đại Vương.”
Đại Vương thấy Vân Âm chỉ mình ngốc nghếch gầm một tiếng, thế là tội bị chụp lên đầu. Thế là Vân Âm reo lên:” Đấy, đấy, nó nhận tội rồi.”
Tống Kiều chỉ biết lắc đầu:” Tiểu Quang ca ca của con đâu rồi?”
Vân Âm không ngờ lại thở dài:” Đi đọc sách rồi, con và Đại Vương rủ đi chơi, vậy mà đuổi con đi, Đại Vương không thích vào phòng huynh ấy.”
Tống Kiều biết Hoắc Quang xin Dược bà bà thuốc bôi ở cửa, Đại Vương thích cọ mình vào tường nên sĩ bị ngứa, nên nó không thích đi tìm Hoắc Quang, nàng đưa tay nhấc móng Đại Vương lên:” Đã bao lâu con chưa tắm cho nó rồi, sao bẩn thế này?”
“ Nóng lắm, Đại Vương không thích suối nước nóng.”
“ Vậy ra suối tắm.”
“ Lạnh lắm, con không thích xuống tắm.” Vân Âm lắc đầu quầy quậy:
“ Đó là lý do con không tắm cho nó à?” Tống Kiều nhướng mày lên, Đại Vương không tắm rửa mà suốt ngày nhảy lên giường Vân Âm, còn ngủ cùng nhau nàng đưa đầu tới người Vân Âm ngửi, quả nhiên rất hôi.
Thế là nàng một tay kéo Vân Âm, một tay xách tai Đại Vương, gọi phó phụ tới tắm rửa cho hai đứa bẩn thỉu này, nếu không cha nó về nhìn khuê nữ bẩn thỉu chẳng biết đau lòng cỡ nào.