Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 518 - Q3 - Chương 139: Chuyện Nhà.

Q3 - Chương 139: Chuyện nhà. Q3 - Chương 139: Chuyện nhà.

Lương Ông ngồi dưới cây liễu cổ thụ nhàn nhã phe phẩy quạt, cái bàn nhỏ bên cạnh đặt ấm trà mát, lão bà ông ta trước kia ốm yếu nhiều bệnh nay béo tốt hơn nhiều, hai người tán gẫu câu được câu chăng.

Nhìn thấy khuê nữ lao qua như con gió, thoắt cái đã biến mất, Lương Ông thở dài sườn sượt:” Thế này làm sao được.”

Lương thị cũng thở dài não nề:” Không sửa được nữa rồi, thôi thì dù sao Mạnh gia lão đại, lão nhị cũng coi nó là bảo bối.”

Mạnh gia giờ đem đám lão bà của huynh đệ Mạnh Đại, Mạnh Nhị gả đi, gả gần hết rồi, quyết tâm cưới Tiểu Trùng về, Lương Ông đau đầu:” Bà nói xem Mạnh Đại hay Mạnh Nhị hơn, con bé đó chẳng ra sao, nếu thích Mạnh Đại thì đừng chơi đùa với Mạnh Nhị nữa, nếu thích Mạnh Nhị mà lại đi nhận đồ của Mạnh Đại. Chẳng nhẽ một nữ gả hai chồng?”

Lương thị cũng phiền lòng lắm:” Rồi sẽ có cách mà.”

“ Ài ...” Lương Ông lại thở dài cả dặm, nhắm mắt lại, quyết định không nghĩ nữa:

Hồng Tụ một thân váy lục dài quá gót chân xách giỏi nhẹ nhàng đi tới, thấy Lương Ông khép mặt dưỡng thần, đặt hai quả dưa tươi mướt mát lên đĩa nhỏ trên bàn.

Lương Ông hít hít:” Ồ, hương nữ tới rồi, là tỷ muội tốt, bình thường thấy Tiểu Trùng đừng cho nó chạy vào ổ gà, toàn thân hôi hám, theo ngươi thêu hoa, pha trà hay ủ rượu cũng được, nó lại không phải phó phụ, cứ làm chuyện chân tay nặng nhọc.”

Hồng Tụ năm nay đã hơn mười ba, càng xinh đẹp hơn người, chúm môi cười:” Tiểu Trùng tỷ tỷ không ngồi yên được.”

“ Không được cũng phải ngồi, mười sáu tuổi đầu rồi, hảo nữ tử phải như ngươi mới đúng ... Ôi, buồn chết lão tử. Cùng là đại nha đầu đi theo bên gia chủ, làm sao mà khác nhau như thế ... Tất cả là do ban đầu bị con nha đầu ngốc Sửu Dung kia làm hư.”

Hồng Tụ không thích tán gẫu lắm, hơi khom lưng rồi xách giỏ tới chủ lâu, hai ngày qua phu nhân không ổn lắm, mặt cứ hồng hồng, không biết có phải là do bốc hỏa không? Nên ăn chút dưa ngọt cho mát.

Đại Vương hung dữ dùng đầu húc hai phó phụ định ấn nó vào nước, thân hình đồ sộ rung mạnh làm nước bắt, lúng tung. Nó không ngại tắm, nhưng nó không thích bị ấn đầu xuống nước, ghét nhất là bị người ta cọ mông.

“ Không chịu nghe lời hả?” Một giọng nói từ bên ao nước truyền tới:

Đại Vương ngoan ngoãn cúi đầu để phó phụ ra tay kỳ cọ cho mình.

Trường Bình từng giết hổ, hơn nữa còn là giết trước mặt Đại Vương.

Khung cảnh khi đó cực thảm.

Một con hổ bị nhốt trong lồng, mười mấy người ở bên dùng gậy đánh cho con hổ đó chỉ còn thoi thóp.

Nếu chẳng phải Tống Kiều không đành lòng kéo Đại Vương đi, có khi nó phát cuồng, từ sau đó Đại Vương thấy Trường Bình là tránh, thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi là chạy vào rừng, Trường Bình không đi nó không về.

Dược bà bà dùng cả chum máu hổ làm được rất nhiều rượu thuốc, nghe nói rất có ích cho cường kiện gân cốt. Đương nhiên loại rượu lấy máu hổ mà làm này chủ yếu cho Vệ Thanh dùng, Dược bà bà nói, đây là rượu cho nam nhân, nữ tử uống sẽ mọc râu hổ.

Trường Bình vừa mới đứng lại liền có phó phụ khiêng giường gấm tới, nàng cho rằng dáng vẻ mình nằm dựa trên giường gấm là đẹp nhất, vi thế vào ngày hè, váy sa mỏng, giường gấm là công cụ không thể thiếu của nàng.

Vân Âm như đạn pháo chạy tới, gọi lớn:” Đại mẫu.”

Trường Bình tủm tỉm cười đưa một tay ra ôm lấy Vân Âm, đặt nó ngồi bên cạnh, xỉa tay vào mũi:” Sợ ta bắt mất con hổ hả?”

Vân Âm lắc lắc cái đầu tròn xoe:” Không phải, không phải, đại nương nói đại mẫu là người tốt nhất trên đời mà.”

“ Ối ối, cười chết mất, nghe con nhà ai nói ngọt chưa này, mới ba tuổi thôi đấy, cái mồm nói dối thật là ngọt, nhưng đại mẫu thích, hôm nay tha mạng cho con hổ béo.” Trường Bình cười đau bụng, xua tay với Tống Kiều đang dẫn một đám phó phụ tới thỉnh an:” Không cần đa lễ, ta tới chơi thôi, làm gì cứ làm.”

Vân Lang không có nhà, Tống Kiều không tránh được tiếp xúc chuyện nọ chuyện kia, vì thế cũng dạn dĩ hơn trước:” Công chúa ở đây, không chỉ Đại Vương sợ, Đại nữ cũng sợ, không bằng vào lán nghỉ ngơi, tiểu nữ muốn nghe người kể chuyện Thụ Hàng thành.”

“ Được rồi, vậy thì vào lán, Vân Âm đi nào.” Trường Bình vừa đi, Đại Vương gầm một tiếng húc ngã phó phụ, nhanh nhẹn chưa từng có chạy về phía hậu viện mất hút.

Một chén trà màu trắng đặt trên khay son được Hồng Tụ bê tới, Trường Bình "í" một tiếng, uống hết trà, sau đó quan sát chén. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy chén trà thế này, toàn bộ màu trắng như sữa, trong mờ, như ngọc lại chẳng phải ngọc, gõ một cái có âm vang kim loại.

“ Chén ngọc sao?” Trường Bình không chắc lắm:

“ Phu quân thiếp gọi nó là sứ.” Tống Kiểu giải thích:

“ Sứ?” Trường Bình ngạc nhiên lại nhìn cái bình thị nữ ôm trong lòng, cũng cùng chất liệu: “ Là cái gì?”

“ Là một loại ngói mới, cứng hơn đồ gốm một chút, cũng đẹp hơn.”

“ Sao làm ra được?” Trường Bình vội hỏi, hỏi xong mới thấy ngượng, đáng nhẽ không nên hỏi:

“ Dã nhân tìm được loại đất sét mới, rất dính, phu quân thiếp gọi là cao lanh, phu quân nói thứ này có thể làm ra loại ngói rất tốt, nhưng khi ở nhà thí nghiệm mãi không được. Về sau phu quân xuất chinh rồi, công tượng trong nhà tiếp tục thí nghiệm, không biết sao làm ra được sáu cái chén, cái này đẹp nhất.”

Trường Bình biết Tống Kiều không nói thật, song không truy cứu:” Là thứ tốt, dùng rất thuận tay.”

“ Thiếp thân viết thư kể với phu quân, phu quân nói hiếu kính người ba cái, A Kiều quý nhân ba cái.”

“ Thế A Kiều nói sao?”

“ A Kiều quý nhân nói không bằng chén ngọc.”

“ Đồ bất học vô thuật.” Trường Bình cười nhạt, nàng không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để đả kích A Kiều:

Tống Kiều và đám phó phụ đành vờ như không nghe thấy, giả vờ nhiều rồi, quen rồi. Chỉ Vân Âm đang tuổi tiếp nhận từ mới, vỗ tay cười khanh khách:” Bất học vô thuật, bất học vô thuật.”

Trường Bình xoa đầu Vân Âm cười hết sức vui vẻ, bảo Tống Kiều:” Cất những cái chén này đi, đợi phụ quân ngươi về rồi bàn.”

Tống Kiều cười hì hì nhận lấy, sai Hồng Tụ thu lại, giờ nàng yên tâm rồi, chuyện này thuận lợi hoàn thành. Mặc dù kết quả tốt nhất phải là Trường Bình và A Kiều đều xem thường, như thế sau này khi Vân gia sản xuất hàng loạt bán tưng bừng khắp nơi, lúc đó có thể trả lời, vì khi đó người không nhìn trúng.

“ Dám nói với A Kiều cẩn thận cái chân các ngươi.” Trường Bình dặn một tiếng rồi dẫn đám nanh vuốt rời Vân gia, nàng phải tính toán kỹ, xem thứ này mang lại bao nhiêu lợi nhuận.

So với kiếm tiền, Trường Bình càng quan tâm tới với có thể vượt mặt A Kiều hơn, hai năm qua, A Kiều từ mụ điên nhanh chóng biến thành nữ nhân đa mưu túc trí, vẻn vẹn điều này khiến Trường Bình ngày xưa có ảnh hưởng cực lớn tới Lưu Triệt canh cánh trong lòng mãi.

Một cái chén sứ, Trường Bình nhìn một cái thấy vô số lợi ích, còn có thể làm bẽ mặt A Kiều.

Về phần A Kiều, đồ tốt của nàng quá nhiều, lại không như Trường Bình luôn chú ý hình tượng, nàng sống xa hoa đã quen, thường ngày dùng toàn bát vàng chén ngọc, nên mới thấy đồ sứ chẳng có gì đặc biệt.

Tiễn Trường Bình đi rồi Đại Vương cũng cẩn thận mò về, được Vân Âm ôm cái đầu to thân mật rất lâu nói mới bình tĩnh lại.

Sai phó phụ trông chừng Vân Âm, Tống Kiều dẫn Hồng Tụ đi vào mật thất, được một đại hán chột mắt đứng canh gác.

Dùng đèn dầu châm đuốc cắm trên tường, Tống Kiều không kìm được phát ra tiếng kêu khe khẽ, bị các loại đồ sứ phản xạ ánh sáng lóng lánh đủ màu bao quanh, ngây ngất quay mấy vòng:” Đây mới là sức mạnh của nhà ta.”

Đối với nữ tử mà nói, những thứ phát sáng là xuân dược tinh thần của các nàng. Tống Kiều ôn nhu lướt tay qua món đồ sứ như vuốt má tình nhân, cuối cùng dừng ở một cái ấm vòi tao nhã như cổ hạc:” Những thứ này không cho ai hết.”

…. ….

Bình Luận (0)
Comment