“ Hồ cơ kia đẹp hơn muội.” Tô Trĩ mím chặt môi, mắt ánh lên ngọn lửa ghen tỵ:
Vân Lang biết phải đối phó với tình huống này thế nào:” Nói linh tinh, muội xem môi cô ta dày như thế, mắt hõm sâu như thế, chẳng ai thích.”
“ Thế vì sao Tào Tương, Lý Cảm suốt ngày tìm cô ta nói chuyện?”
“ Không phải đâu, hai tên đó chưa bao giờ thấy Hồ cơ, chỉ muốn ngủ với cô ta thôi.”
“ Vì sao họ tởm thế, nữ nhân xấu như vậy cũng thích.” Ở bên Vân Lang lâu, Tô Trĩ học không ít những từ ngữ văn minh hay ho:
“ Muội phải thông cảm cho họ, muội là đóa hoa đẹp nhất Thụ Hàng thành đã thuộc về ta rồi, họ đành phải đi tìm Hồ cơ thôi, dù sao Hồ cơ cũng đẹp hơn Khương phụ một chút.”
“ Hừm, Tử Ngọc, chúng ta đi, tránh xa đám nam nhân thối đó xa một chút.”
Vệ Kháng ném cho Vân Lang một ánh mắt thách thức rồi theo sau Tô Trĩ như cái đuôi.
Vân Lang nhún vai, không thèm ghen tỵ với Vệ Kháng nữa, vì tên ngốc đó không biết hắn sắp đối diện cái gì, trời nóng thế này mà giải phẫu thi thể thì dù là Vân Lang cũng không chịu nổi.
Hôm qua có sáu người chết đuối ở Đại Hà, đều là do đi bơi mà chết đuối.
Đại Hà nhìn như hiền hòa, nhưng dưới bề mặt hiền hòa đó là xoáy nước, dòng chảy ngầm, bên sông còn có bùn lầy, lún vào đó là khó thoát thân.
Trong số người bị chết có thiếu niên người Hồ, Vân Lang vẫn nhớ hắn có thân thể đẹp như tượng cổ Hy Lạp, khiến Khương phụ đứng trên bờ la hét dâm đãng.
Tên đó biểu diễn lặn rồi mất tích, đến khi tìm thấy thì hắn lặn ba canh giờ, hai chân hắn bị bùn lấy hút lấy, đến chết vẫn ở tư thế đứng thẳng.
Người Hồ ở đội lạc đà phết dầu ô lưu lên thân thể hắn, làm toàn thân hắn bóng loáng. Chết trong nước thì phải trở về với nước, hắn được đặt trên tấm bè gỗ, mua hoa tươi từ Khương phụ rồi đẩy trôi sống.
Quá trình hết sức trang trọng đau thương ... Nếu như không có Tô Trĩ dùng hai mắt sáng rực nhìn thi thể thì đó là buổi tang lễ không tệ.
Bè trôi xa rồi, Tô Trĩ dẫn một đám nanh vuốt cưỡi ngựa chạy tới hạ du Đại Hà ... Thế là tối hôm qua Vân Lang nhìn thấy trong thương binh doanh có cái xác đẹp đẽ được ướp trong băng vụn như ướp cá.
Tô Trĩ muốn đợi trưa nay khi ánh mặt trời mãnh liệt nhất sẽ nghiên cứu thi thể đó, lâu lắm rồi nàng mới có hứng thú giải phẫu trở lại, nàng muốn xem cấu tạo người Hồ có gì khác với người Hán, người Hung Nô, người Khương hay không.
Sáng nay Tào Tương hết sức thỏa mãn từ trong phòng Hồ cơ đi ra, Vân Lang vẫn còn nhớ hắn cảnh báo đám Lý Cảm đừng dính líu tới Hồ cơ, cẩn thận đẻ ra đứa con mắt xanh thì không dám nhìn ai, đúng là huynh đệ tốt mà.
Đến trưa Vân Lang lại nhìn thấy Lý Cảm từ phòng Hồ cơ đi ra, hắn có vẻ đói lắm, ăn ngấu nghiến cả nồi cơm, thực sự là huynh đệ tốt.
Khi Vân Lang đang nhìn phòng Hồ cơ ở đối diện suy nghĩ xem làm sao phân biệt được đứa con nàng sinh ra là của ai thì Hà Sầu Hữu tới trước mặt:” Thiếu niên nên giới sắc.”
Vân Lang thấy phải thanh minh, thanh bạch của mình không thể mất ở chuyện này:” Vừa rồi ta nghe thấy trong phòng nàng có tiếng khóc.”
Hà Sầu Hữu nhíu mày ngạc nhiên:” Vậy à, lão phu còn cho rằng Hồ nữ không để ý mấy chuyện này.”
Vân Lang chép miệng:” Đó là ông nghĩ thế thôi, Hồ nữ phóng khoáng, tự nguyện thì tất nhiên là không để ý, còn bị người ta cưỡng ép thì chỉ cần là người có tự trọng, làm sao không để ý cho được. Tối qua còn có cả Triệu Phá Nô đi vào. Nếu đã không thích vì sao phải làm, chỉ có thể ông ép người ta thôi.”
“ Ngươi đã biết lão phu bảo Cam Na dụ dỗ chúng, vì sao không nhắc?”
“ Vì sao phải nhắc, bọn họ tự làm tự chịu thôi, Hà công ngài thăm dò không có kết quả mới là phiền.” Vân Lang cười lạnh:
Hà Sầu Hữu hài lòng gật gù:” Đúng là thế đấy, xem ra ngươi cỏ công phu tìm hiểu lão phu không ít.”
Vân Lang mỉa mai:” Quân tư mã tất nhiên có nhiệm vụ tra phòng gian tế trong quân.”
Hà Sầu Hữu xoa đầu:” Có lý lắm, vậy thì cũng nên cho lão phu biết vì sao ngươi phái thương đội đi thăm dò thượng du Đại Hà chứ? Lão phu đỡ phải phái người dò hỏi.”
“ Chuẩn bị trước thôi, sau chiến thắng Kính Thiết Sơn, trọng thần trong triều chắc chắn nổi dã tâm thôn tính địa bàn phía tây của Hung Nô. Khứ Bệnh là tướng lĩnh am hiểu Yên Chi Sơn, Kỳ Liên Sơn nhất, khả năng được trọng dụng. Mà hắn lại thích đánh nhanh tiến mạnh, nên chuẩn bị truy trọng cho hắn là điều khó khăn, một đội quân mà dựa hết vào kiếm ăn ở đất địch là quá nguy hiểm, nên ta chuẩn bị trước.”
“ Vậy là ngươi định lợi dụng con sông đó?”
“ Đúng thế Đại Hà nước sung túc, nước chảy siết, có thể đi thuyền, nếu xuống thuyền từ thượng du quận Lũng Tây, hẳn có thể tới thẳng Thụ Hàng thành, từ Thụ Hàng thành xuống thuyền chắc có thể tới được Quan Trung.” Chuyện này Vân Lang tất nhiên chẳng thèm dấu diếm:” Giờ không ai biết tình hình đường sông ra sao, cho nên mới chỉ là suy đoán thôi, có thể hành công hay không chưa rõ. Điều tra trên đường xong còn phải tiến hành thử nghiệm thủy vận, biết đâu có thể cứu được rất nhiều mạng người.”
Hà Sầu Hữu nhớ lại bản đồ:” Không thể nào, Đại Hà đâu cùng hướng với Kỳ Liên Sơn, Yên Chi Sơn.”
“ Có đường sông thì Lũng Tây, Thụ Hàng thành và Quan Trung liền một dải rồi, tuy không cùng hướng với Kỳ Liên Sơn, Yên Chi Sơn thì cũng gần hơn nơi khác nhiều. Thậm chí có thể bố trí trậm tiếp tế, làm thế đã là cực hạn.”
Hà Sầu Hữu nhận thấy ngay ích lợi không nhỏ trong đó:” Ta sẽ phái người đi thăm dò ngay.”
“ Hà công đừng lãng phí mạng người nữa, xét về chuyện thám hiểm, khai thác thương đạo thì người Hán không thể bì với người Hồ đâu, chúng ta không có tinh thần mạo hiểm của ...”
Vừa nói tới đó chợt nghe thấy tiếng thét kinh hãi tới cực điểm vang lên, cả hai đưa mắt nhìn nhau không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thế rồi thấy Vệ Kháng như người điên xô văng hết người này tới người khác lảo đảo chạy tới.
Hà Sầu Hữu lắc đầu thương hại:” Tiểu tử không tự lượng sức, không phải ai cũng có thể tiếp nhận một nữ tử thích xẻ thi thể thành từng mảnh.”
Vân Lang cau mày khinh bỉ lại:” Không phải ai cũng hiểu được ý nghĩa to lớn của giải phẫu thi thể, đó là từ cái chết tìm sự sống.”
Nói chuyện không hợp ý thì nửa câu cũng là nhiều, Hà Sầu Hữu phất tay áo bỏ đi.
Vệ Kháng đang chạy như ruồi không đầu, chợt thấy Vân Lang cuống cuồng xông tới:” Tô Trĩ, Tô Trĩ là yêu quái … là yêu quái thật đấy.”
Vân Lang gật đầu:” Thấy muội ấy hiện nguyên hình rồi à?”
Vệ Kháng mặt cắt không ra máu, đứng không vững, nói không lên lời, tâm trí hoảng loạng cực độ:” Không phải, không phải, tỷ ấy móc, móc tìm ra.”
Vân Lang liếm mép:” Ồ tím thái mỏng đem xào tái ngon lắm.”
Vệ Kháng kinh hoàng lảo đảo lùi lại đằng sau, mắt muốn lồi ra ngoài, nhìn cái quạt lông gà gài sau cổ áo Vân Lang như nhìn thấy cái đuôi, muốn quay đầu chạy nhưng không chạy nổi, hai tay cố sức bò tránh thật xa Vân Lang, miệng gào lên:” Đại ca, cứu đệ với!”
Dưới chân Vệ Kháng đã ướt cả mảng rồi, chân mềm nhũn không chạy nổi nữa.
Vân Lang phe phẩy cái quạt lông gà rừng đuổi xua đi cái mùi khai, ở đây không có lông ngỗng trắng muốt đẹp đẽ nên y phải dùng lông gà tía thay thế, cho người đi tìm Hoắc Khứ Bệnh tới, Hoắc Khứ Bệnh sai thân binh giúp Vệ Kháng thay quần áo, tắm rửa, cho phép hắn theo bên cạnh. Vệ Kháng liền cho rằng Hoắc Khứ Bệnh là người thân nhất của mình.