Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 520 - Q3 - Chương 141: Còn Ba Tháng Nữa.

Q3 - Chương 141: Còn ba tháng nữa. Q3 - Chương 141: Còn ba tháng nữa.

Khi ăn cơm Vệ Kháng đánh chết không chịu đi, cũng không cho Hoắc Khứ Bệnh đi, hắn cho rằng Vân Lang và Tô Trĩ là yêu quái trong núi, quen ăn thịt người, Hoắc Khứ Bệnh bị họ che mắt, sớm muộn cũng bị ăn thịt.

Nhịn Vệ Kháng ôm chặt chân mình cầu khẩn, dù sao lớn lên bên nhau từ nhỏ, Hoắc Khứ Bệnh mềm lòng, sai thân binh mang cơm vào phòng, ăn với đứa biểu đệ chẳng nên hồn này.

Ở trong lán ăn lớn, Tô Trĩ cứ nhìn Tào Tương, Lý Cảm, Triệu Phá Nô với ánh mắt rất kỳ quái, làm ba người đó không tự nhiên chút nào, thi thoảng cứ để ý xem quần áo có gì không đúng, tiếp tục ăn cơm.

Mọi khi mấy người bọn họ ăn đều là gắp thức ăn chung từ bát, Tô Trĩ thường ngày ăn chung cũng thế, không hề cầu kỳ. Hôm nay lại khác, trước tiên là xới bát cơm lớn, chất đầy thức ăn lên đó, không đụng chạm vào thức ăn mà đám Tào Tương đã đụng đũa, ăn xong là chạy không thấy bóng dáng đâu.

Tào Tương lấy làm lạ, ôm bát chạy sang thay chỗ Tô Trĩ bên cạnh Vân Lang:” Tiểu lão bà của ngươi lên cơn rồi, ngươi không trị bệnh cho muội ấy đi à? Trưa nay còn dọa Vệ Kháng sợ mất nửa cái mạng đấy.”

Vân Lang tiếp tục gắp thức ăn, chẳng thèm để ý tới hắn.

Tào Tương có kinh nghiệm rồi nên chột dạ kéo ống tay Vân Lang:” Này nói cho rõ ràng, tiểu lão bà ngươi làm sao mà như có vẻ rất ghét bỏ ta vậy.”

Vân Lang ăn cơm xong, làm ngụm nước súc miệng rồi mới trả lời:” Tô Trĩ nhìn thấy sáng nay ngươi từ phòng Hồ cơ đi ra.”

“ À, ta ... Ta đi dạo ấy mà, dạo thôi …” Tào Tương cười ha hả lấp liếm:

Lý Cảm, Triệu Phá Nô rõ ràng sững người, sau đó vùi đầu ăn cơm, không dám ho he nửa lời.

Trong bầu không khí hết sức gượng gạo đó, Vân Lang đợi thêm một lúc mới lại nói thêm:” Đến chiều muội ấy lại thấy Lý Cảm đi dạo lạc vào phòng Hồ cơ.”

“ Khụ ...” Lý Cảm ho mạnh đến nỗi phun cả cơm ra ngoài, ho liên hồi:

Triệu Phá Nô đặt bát cơm ăn dở xuống định chuồn thì Vân Lang gọi lại:” Này đi đâu đấy, ba huynh đệ đồng hao các ngươi nên ngồi lại với nhau thảo luận, tránh đi dạo chạm mặt nhau thì không hay đâu, Đầu Trứng sẽ không thích thế. Thôi, ta không làm phiền ba huynh đệ đồng hao nữa, đi đây ...”

Nói xong ung dung rời đi, bỏ lại ba tên xông vào đấm đá nhau.

Tạ Ninh tập tễnh từ trên tường thành xuống nhìn thấy cảnh này kinh ngạc vô cùng, muốn tách ba người họ ra, mà không biết ra tay từ chỗ nào, cũng kệ, đánh chán rồi dừng thôi, lấy đầy đủ cơm thịt.

“ Này, làm sao bọn họ đánh nhau thế?” Ai ngờ ăn xong rồi mà ba tên kia vẫn đấm đá huỳnh huỵch, đánh từ nhà ăn đánh ra sân, vật nhau thành một cục dưới gốc cây, Tạ Ninh hỏi không ra, can không được, đành đi tìm Vân Lang.

Vân Lang sớm đã ăn xong, nãy giờ phe phẩy quạt xem trò vui:” Thẹn quá hóa giận thôi, ngươi đừng xem nữa, càng xem bọn họ càng không dám dừng lại, cứ coi như không nhìn thấy là được.”

Quả nhiên khi Tạ Ninh vào phòng Vân Lang thì ba tên kia dừng tay, chỉ mặt chửi nhau vài tiếng rồi chia ba phía mà đi.

Vân Lang quyết định chôn vùi chuyện này dưới đáy lòng, đợi sau này ba tên đó có chuyện đại hỉ gì huynh đệ tụ tập đầy đủ sẽ nhắc lại cho vui ... chuyện này y đảm bảo sẽ khiến đám đó ghi nhớ tới tận khi vào quan tài.

Thụ Hàng thành vào tháng bảy nóng như đổ lửa, sau ba ngày liên tục mưa lớn, thời tiết vừa dịu một chút, mặt trời lại bắt đầu nung nóng mặt đất.

Có con sông lớn bên cạnh thì tất nhiên không thiếu hơi nước, thế là xung quanh biến thành lồng hấp, mà bò dê lại quá nhiều, nên ruồi cũng nhiều tới mức không thể chấp nhận được.

Vân Lang lo xảy ra bệnh định đã lệnh biên dân đưa bò dê đi xa chăn thả, cả thành được lệnh tổng vệ sinh, dùng nước sạch rửa một lượt, xua đi được cái mùi hôi thối, nhưng ruồi muỗi lại càng nhiều.

Thời tiết này ngay cả cá dưới sông cũng lười cắn câu, Vân Lang ngồi trong bóng râm cả chiều mới câu được hai con cá trê.

Tô Trĩ vươn mình ngả đầu ra phía sau dựa vào cột của chòi câu cá, tay khẽ phe phẩy cổ áo, y phục mỏng manh làm thấp thoáng lộ ra mảng da ngực trắng lóa mắt và mép yếm lót xanh lục, nhắm mắt hắt ra một làn hương khí:” Sư huynh, nơi này làm sao vẫn nóng như thế, không phải nói phương bắc mát hơn à?”

Vân Lang mặc áo vải, đầu đội nón lá trông như ngư ông đích thực:” Phải nóng mới được, lúa mạch dựa vào mặt trời đã chín đấy, không có nắng sấy sao chín vàng được.”

“ Nhưng mà không cần nóng vô lý như thế, ở nhà còn có sơn cư tiểu trúc mát mẻ, ở đây chỗ nào cũng nóng.” Tô Trĩ than vãn:

Gần đây Vân Lang nghe Tô Trĩ nhắc chuyện ở nhà khá nhiều, quay sang:” Sao thế muốn về nhà rồi à?”

Tô Trĩ gật đầu, bây giờ Vệ Kháng sợ nàng lắm rồi thậm chí không dám ở trong thành, suốt ngày theo biểu ca hắn ra ngoài giết mã tặc, không có cái tên dẻo miệng suốt ngày theo sau gọi “Tô Trĩ tỷ tỷ” đó, Thụ Hàng thành cũng buồn chán hơn nhiều:” Cái nên thấy đều thấy rồi, cái đã thí nghiệm cũng làm rồi, bây giờ muội muốn về nhà tĩnh tâm một thời gian, hấp thu kiến thức thu được, cũng có rất nhiều điều muốn chia sẻ với bà bà.”

Vân Lang kéo cần câu, mồi đã biến mất, con cá vừa rồi rất thống minh, chỉ lơ đễnh một chút nó đã rỉa hết mồi mà không cắn câu:” Chúng ta sắp về nhà rồi, người muốn lắng đọng những thứ tích lũy được ở biên quan không chỉ có muội đâu, mọi người đều cần. Vả lại Thái úy phủ đã gửi hai đạo quân lệnh, yêu cầu bọn ta đem bò dê thu hoạch được ở Thụ Hàng thành về Quan Trung, điều này chứng tỏ quốc khố đã cạn.”

“ Thật chứ!?” Tô Trĩ hớn hở ngồi thẳng dậy hỏi:” Vậy bao giờ về?”

“ Đại quân muốn đi phải đợi quân triều đình phái tới bàn giao đã, bò dê cũng phải vỗ béo vào mùa thu, nếu không chẳng đi về được. Thu hoạch lương thực cũng vô cùng trọng yếu, nên đoán chứng ba tháng nữa.”

“ Á, ba tháng nữa cơ à, muội sắp không sống được nữa rồi đây này.” Tô Trĩ giận dỗi đạp nước bắn tung tóe:

Thế này không câu cá được nữa rồi, Vân Lang đứng dậy kéo Tô Trĩ lên, thu dọn thảm, giỏ thức ăn, rồi xách cần về thành:” Đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi, không đi là muỗi ra đấy.”

Bình Luận (0)
Comment