Tới hoàng hôn thì Thụ Hàng thành mới thoát hỏi cái nóng tàn khốc, đường phố vắng vẻ ban ngày nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Thương phiến ban ngày không cách nào buôn bán tranh thủ còn ít ánh sáng ra sức chào mới khách hàng.
Nay Thụ Hàng thành cuối cùng cũng đã giống một tòa thành thật sự rồi, Hán thương cùng Hồ thương nghe danh đổ tới đây kiếm cơ hội phát tài đã đông lên.
Ở đây cũng được phân chia làm đông thị và tây thị, đông thị là nơi giao dịch lớn, nơi này tụ tập các đội lạc đà, đội ngựa, lừa lớn, thi thoảng thấy cả đội ngũ toàn nữ nhân, một số còn để mình trần, bọn họ mang đồ sản xuất trong bộ tộc tới trao đổi thứ mình cần.
Tây thị thì náo nhiệt hơn nhiều, sạp hàng, lều hàng nếu nhau san sát, tiếng chào hàng í ới đủ thứ tiếng, không chỉ dân trong thành, các bộ tộc sống chu vi ba trăm dặm quanh thành đều tới đây mua bán.
Đi qua cổng thành nhìn cảnh phồn thịnh này, Vân Lang nhận ra mình có chút quyến luyến, không nỡ đem tòa thành mình vừa gây dựng có chút thành quả trao cho người khác.
Có điều nghĩ tới nữ nhân lợi hại như A Kiều, Trường Bình, y không nghĩ tòa thành này sẽ thay đổi khi y rời đi. Chỉ cần người tới đây không phải là kẻ thù của bọn họ, hoặc là kẻ tham lam vô đáy, Thụ Hàng thành vẫn sẽ tiến thẳng tới phồn vinh.
Thong thả đi qua chợ, quan sát hàng hóa, cả Hồ thương lẫn Hán thương vẫn đang ở giai đoạn thăm dò thôi, hàng hóa chưa có nhiều, nhất là những thứ gia vị thực phẩm đặc sản mà Vân Lang kỳ vọng chưa có.
Áo len vẫn tiêu thụ rất tốt, Vân Lang tận mắt nhìn thấy một hiệu bán áo len chất đống như núi bị một đội Hồ thương đi qua vơ vét sạch sẽ. Dù sao không thể gọi cái thứ mà tùy tiện đục vài lỗ trên tấm da cừu, da dê rồi xuôn sợi gai qua sau đó gọi là áo được.
Trường bào dài mang đậm phong tình Ba Tây Mễ Á (Bohemia) , chỉ cần là người Hồ, không ai không thích.
Khăn quấn đầu dài khảm bừa một cục đá mang đủ hoa văn kỳ quái nhặt bên sông, Khương phụ có kiến thức một chút dám lớn tiếng đòi Hồ thương một tấm bạch ngọc, sau đó hớn hở đem bạch ngọc đi đổi với tư lại lấy hai bao mạch.
Đúng là vụ mua bán tốt, ai cũng có lợi.
Địa vị của Vân Lang trong Thụ Hàng thành không quá nổi bật, nếu không phải quân Hán thì ít người nhận ra y, nhưng Tô Trĩ hoàn toàn khác, nàng chính là nữ chủ nhân của tòa thành này. Bất kể người khác nhìn thế nào, Khương nữ, người Hồ đều nhận định như vậy.
Vì thế chỉ cần Tô Trĩ xuất hiện ở chợ là rất nhiều người cung kính cúi chào nàng, những món đồ tốt đều tùy nàng lựa chọn.
Tô Trĩ rất thích bạch ngọc, trong phòng nàng đã chất một đống đá có màu trắng rồi, nếu chẳng phải không đánh giá cao tay nghề thủ công của người Hồ, nàng đã biến đống đá trắng đó thành đủ món đồ đạc.
Lần trước Tào Tương mang từ nhà tới không ít đồ lụa, Tô Trĩ rất rộng rãi, chỉ cần là cục đá nàng nhìn trúng là có người mang giúp nàng về nhà, sau đó nàng trả bằng một tấm lụa.
Đá trắng được nhặt từ chân núi Côn Lôn, người Hồ cho rằng, đó là mồ hôi của thần Côn Lôn đấy, nghe thần thánh lắm ... Chỉ là thần đồ mô hôi suốt, vì thế mà đá trắng vô cùng vô tận.
Nhưng Vân Lang cũng chẳng ngăn cản hành vi bại gia của Tô Trĩ.
Bây giờ nhũ hương, một dược căn bản không ai mua được, vì Tào Tương nghe theo Tô Trĩ, liệt luôn nó vào vật tư quân dụng. Khả năng về sau thấy đem thứ thuốc phụ nhân dùng liệt vào quân phẩm hơi vô lý, thêm luôn vị thuốc huyết kiệt vào đó.
Nói chung cho dù đằng sau có bao nhiêu mưu mô hắc ám, tổng thể mà nói Thụ Hàng thành là nơi giao dịch phồn vinh, công bằng, an toàn. Chí ít ở nơi này không có hành vi vơ vét trắng trợn hay cướp giữa ban ngày của thành chủ Tây Vực.
Ngươi bỏ ra bao nhiêu, sẽ thu hoạch bấy nhiêu, đó là phương ngôn mà Vân Lang cho người truyền bá khắp thành.
Về tới phòng, Tô Trĩ thả một đống đá trắng xuống, giống như con rồng tham lam nhìn kho báu của mình, tưởng tượng nó sẽ được công tượng khéo tay trong nhà biến thành đủ loại vật dụng.
“ Đợi ba tháng nữa, rồi đi về cũng mất gần hai tháng, lâu ơi là lâu.” Tô Trĩ lẩm bẩm trong đau khổ lẫn mong đợi:
“ Nếu như thả bè thành công từ Thụ Hàng thành, chúng ta có thể dùng thuyền đi thẳng về Quan Trung, không phải chịu nỗi khổ đi đường nữa.”
Tô Trĩ bĩu môi:” Dựa vào mấy cái bè gỗ của huynh à? Đấy mà gọi là thuyền sao?”
Vân Lang quét mũi Tô Trĩ:” Đại thụ ở Quan Trung đã bị Thủy hoàng đế và hoàng đế Đại Hán chặt sạch làm cung uyển rồi, nhà ta năm sau còn xây rất nhiều nhà, sẽ dựa vào hết bè gỗ này đấy.”
“ Chúng ta đi đường thủy thật à?”
“ Nha đầu, lấy ra chút tinh thần mạo hiểm đi, chúng ta men sông đi một chuyến.”
Tô Trĩ không thích đi thuyền, nàng từng nói nếu mình lên thuyền sẽ chết, tất nhiên đó là cách nói khoa trương của nàng thôi, chỉ người mắc bệnh dại mới sợ nước.
Ở Đại Hán này phương láp lữ hành thư thái nhất chính là ngồi thuyền, đi đường bộ, dù có là ngồi xe của Vân gia chăng nữa, chỉ cần đi đường một ngày là người ta thấy hồn lìa khỏi xác rồi.
Động lực phát minh sáng tạo là do nhu cầu.
Từ cần kiệm sang xa xỉ dễ, từ xa xỉ về cần kiệm khó.
Một người từng hưởng thụ qua máy bay, tàu tốc độ cao, xe hơi như Vân Lang tới thời đại du hành phải dựa vào móng ngựa với hai chân, y còn căm ghét hơn cả Tô Trĩ ghét ngồi thuyền.
Nhưng với trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ, Vân Lang xem ra phải căm ghét cả đời.
Thật lạ Vân Lang và Tô Trí bị muỗi đốt không biết trốn vào đâu, ban ngày cũng phải mắc màn, vậy mà bên cạnh Hà Sầu Hữu lại không có mấy muỗi, có cũng chỉ là muỗi qua đường, bọn chúng không hứng thú với ông ta.
Khi Tào Tương nói cho Vân Lang điều này, y còn không tin, cố ý kiếm cơ hội nói chuyên với ông ta mới tin.
“ Mười sáu vạn bốn nghìn cân đồng muốn vận chuyển về Trường An cực kỳ tốn kém, không có lợi gì hết.” Vân Lang cố ý tới gần Hà Sầu Hữu ngồi xuống, y cực kỳ hứng thú với đặc tính bách trùng bất xâm của ông ta, nếu Tô Trĩ không phải quá sợ ông ta thì chắc chắn sẽ hứng thú nghiên cứu lắm:
“ Còn cả một vạn bánh vàng, sáu nghìn cân bạc tốt, nhớ mang về Trường An.” Hà Sầu Hữu nhắc nhở, ông ta cho rằng Vân Lang chỉ nhắc tới đồng là muốn tham ô vàng bạc:
Vân Lang khinh bỉ:” Ai thèm tham ô chút tiền bạc đó, nhưng chúng ta cần nghĩ cách vận chuyển giảm thiểu hao phí. Bệ hạ trước kia hào phóng vô cùng, liên tục vận chuyển lương thực vật tư tới biên quan, nghe nói năm nay bổng lộc quan viên chưa biết có phát đúng hẹn được không, Hà công tưởng ta không biết à?”
Hà Sầu Hữu mắt không chớp lấy một cái:” Bệ hạ khó khăn tới như thế, chúng ta tất nhiên phải phân ưu, một đồng nào không cần tiêu thì chớ tiêu, nếu không lão phu chặt tay chặt chân.”
“ Có ai nói tới tham ô đâu.” Vân Lang khinh bỉ lần thứ hai, rốt cuộc cũng phát hiện ra một mặt ngu dốt của ông ta:” Ý ta nói là tốn năm trăm đồng vận chuyển để đem một món hàng giá trị một trăm đồng về Trường An là ngu xuẩn. Nếu không nghĩ ra cách thì số tiền hao tổn trên đường còn nhiều gấp chục lần, trăm lần bị tham ô.”
Hà Sầu Hữu bấy giờ mới hiểu ra, chắp tay với Vân Lang:” Ở phương diện này quân tư mã là đại gia rồi, chỉ cần mang được thật nhiều tiền về Trường An, lão phu cúi đầu nghe lệnh.”
“ Vậy thì được rồi, ta có một cách, cơ bản không tốn kém quá nhiều, Hà công muốn nghe không?”
“ Lão phu rửa tai lắng nghe đây.”
“ Ta chuẩn bị khoét rỗng đại thụ, cho vàng bạc vào, bịt nắp kín lại, sau đó thả xuôi dòng, tới Quan Trung vớt lên là đủ.”
“ Hay tuyệt, hay tuyệt.” Hà Sầu Hữu vỗ tay:” Lão phu có thể ngồi trên đại thụ, đi cùng vàng bạc.”
“ Hà công nói đùa rồi, chỉ cần ghép ba năm cây lớn lại làm một là thành bè, Hà công còn có thể dựng lều ở trên bè nữa.” Vân Lang đứng dậy nói:” Không chỉ vàng bạc, ta chuẩn bị lập đội bè gỗ thật lớn, đem toàn bộ những thứ thu hoạch được ở Thụ Hàng thành đặt lên đó, chúng ta cùng xuôi dòng trở về, cũng là khai thác tuyến đường thủy.”