Cùng với nhận thức của Vân Lang với Hà Sầu Hữu tăng lên, y nhận ra người như Thái Tể chưa bao giờ chết.
Trung trinh là phẩm đức vĩ đại, cũng là phương thức tự ngược tàn khốc nhất.
“ Đội thuyền sẽ phân làm ba đợt, đợt thứ nhất là tử sĩ, tội tù của Thụ hàng thành, xuất phát trước hai ngày, kiểm tra xem đường sông có thông suốt hay không? Đội thứ hai là quân sĩ và công tượng, nhiệm vụ của họ là chế bản đồ, kiểm tra lòng sông, đồng thời báo tín hiệu bình an hoặc nguy hiểm cho đội ba.”
“ Đội ba là chúng ta, cũng là đội quy mô lớn nhất.” Vân Lang định ra kế hoạch phiêu lưu của mình xong, giải thích cho toàn bộ người liên quan:
Hoắc Khứ Bệnh thích cưỡi ngựa hơn, lắc đầu:” Đại quân không đi bè mà đi men theo sông cùng các ngươi.”
Vân Lang lắc đầu: “ Không được, các ngươi theo không kịp đâu, Đại Hà ở đoạn này vì nước chảy chậm nên chọn xây thành, rời thảo nguyên nước chảy siết ngày đi ngàn dặm, giữa đường còn có núi cao ngăn cách, các ngươi không làm được.”
Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng, hắn là tên đầu đá cố chấp:” Kỵ binh rời chiến mã sao còn gọi là kỵ binh, ngươi đem vật tư và bộ tốt lên bè, kỵ binh phải đi ngựa, ta sẽ theo kịp.”
“ Không phải cứ dựa vào ý chí có thể khắc phục được hiện thực.” Vân Lang bắt đầu bực mình:
“ Ta có thể làm được, trên đời này không chuyện gì làm khó được Hoắc Khứ Bệnh ta.” Hoắc Khứ Bệnh mặt đỏ gay nói:
“Vậy ngươi đẻ cho ta quả trứng xem nào.”
Hai người này cãi vã tranh chấp nhau không hề ít, lần nào cũng như sắp đánh nhau tới nơi, Tào Tương không biết mang mưu đồ gì còn nói:” Lời của Khứ Bệnh rất đáng tin.”
Hà Sầu Hữu nhìn Hoắc Khứ Bệnh với ánh mắt tán thưởng, xem ra ông ta cũng tán đồng câu nói cổ, đồng lòng đồng sức, di chuyển Thái Sơn.
“ Được, theo lệ cũ, kẻ thất bại phải ôm cây thông ngoài doanh trại Kỵ đô úy hôn một ngày. Ta sẽ tổ chức phụ nhân trẻ nhỏ trong nhà tới xem.” Vân Lang thách thức:
“ Đại trượng phu không thể sỉ nhục như thế.” Lý Cảm phản đối ngay, gân xanh trên cổ cũng gồ lên, hắn thấy chuyện ngu ngốc nhất trên đời là đánh cược với Vân Lang:
Tào Tương cũng thấy không hay:” Đổi cách khác, lần trước miệng ta bị nhựa thông dinh vào đó.”
Vân Lang kệ hai bọn họ nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh khiêu khích.
Hoắc Khứ Bệnh cười gằn: “ Đổi, nếu ngươi thua, mặc nội khố chạy quanh Dương Lăng ấp, à không Trường An, ta sẽ mời thanh lâu nữ tử toàn thành tới xem.”
Vân Lang ngửa mặt lên trời:” Giao hẹn như thế.”
Lý Cảm vội can ngăn:” Không được đâu, A Lang chỉ đánh cược khi nắm chắc phần thắng thôi, Khứ Bệnh, ngươi cẩn thận.”
Hoắc Khứ Bệnh khảng khái phất tay:” Chỉ là cuộc đánh cược giữa huynh đệ thôi mà, ít nhất tăng thêm tự tin cho Kỵ đô úy ta.”
Vân Lang phát ra tiếng cười khẩy, phe phẩy quạt liếc xéo Hoắc Khứ Bệnh, bộ dạng thèm chém đầu tới cực điểm:” Nếu thấy không thắng được thì thôi đi, chưa gì đã nhắc tới tình huynh đệ, ta lại mềm lòng.
“ Ngươi là sỉ nhục của Kỵ đô úy.” Hoắc Khứ Bệnh sôi máu đập bàn quát:
“ Vậy thì cược đi.” Vân Lang nhướng mắt lên:
“ Cược thì cược.” Hoắc Khứ Bệnh đồng ý, đá cửa một phát bỏ đi, coi như giải tán hội nghị:
Triệu Phá Nô lúc nhìn Hoắc Khứ Bệnh, lát lại nhìn Vân Lang, cả hai như con gà chọi, cẩn thận đi theo, không rõ chuyện gì, nhưng hắn theo phe Hoắc Khứ Bệnh.
“ Lần thăm dò được này e tổn thất lớn hả?” Hà Sầu Hữu tặc lưỡi:
Vân Lang trầm ngâm: “ Chưa từng có ai đi qua thủy đạo này, với chúng ta mà nói đó là vùng man hoang chưa khai thác, nếu gặp thác nước, bãi cạn, có khi toàn quân bị diệt, hoặc tiến thoái lưỡng nan.”
“ Cho nên ngươi định để lão phu cùng ngươi đi con đường man hoang này, còn họ đi đường bộ bình an hơn? Nếu có sai sót gì, tư mã khó tránh khỏi trách nhiệm đấy.”
“ Tội ở Hà công, không phải ở ta.” Vân Lang phẩy quạt bỏ đi, để lại một cuốn thẻ trúc, làm vẻ thế ngoại cao nhân, tiêu sái ung dung: “ Hà công không dùng ấn thì ta đi đường bộ, nên nhớ một đồng ở Thụ Hàng thành mang về Trường An, tốn kém thêm bốn đồng, nếu đi đường thủy, chúng ta thậm chí còn có lãi, hơn nữa không chỉ đi được một lần. Dù sao thì ta cũng tận lực rồi, mà tổn thất là tiền lương của Đại Hán, của bệ hạ, không phải của ta, giám quân ngài không đóng dấu lên, tư mã ta cũng đành chịu.”
Tào Tương sợ hại rụt cổ lại rất muốn bịt miệng Vân Lang không cho y nói nữa, vì lão hoạn quan kia ngồi trên ghế cái đầu trọc nhìn Vân Lang như con kền kền nhìn xác chết.
“ Khua môi múa mép, tham công sợ tội, ỷ vào có chút khôn khéo, thao túng quyền bình, ngươi là nghiệt thần.” Hà Sầu Hữu hiếm khí thất thố, ở sau lưng Vân Lang hét lên:
“ Sai, ta là trung thần! Người như ta không thể chết, trở về rồi ta còn rất nhiều việc đề làm, mỗi việc đều trọng yếu với Đại Hán. Người như Hà công ngài, chết một hai người chẳng sao, người như ta chết đi mới là tổn thất với Đại Hán.” Ngay cả chuyện hoàng lăng cũng bị phát hiện rồi, Vân Lang chẳng thấy còn mối đe dọa nào có thể lớn hơn được nữa, cơ bản, chỉ cần không làm chuyện phản nghịch, y chẳng việc gì phải sợ Hà Sầu Hữu. Điểm yếu của ông ta cũng cực kỳ rõ ràng, đó là lòng trung thành với Đại Hán, với hoàng đế, chỉ cần lấy lợi ích hai thứ đó ra uy hiếp, chẳng sợ ông ta không cúi đầu: “ Con đường thủy đó vắt ngang mảnh đất này bao năm, vô số người sống bên cạnh nó, nhưng không ai nghĩ tới tận dụng nó. Ta nghĩ tới, là người nghĩ ra chủ ý tốt, phải đáng trân trọng chứ. “
“ Ngươi ... vô sỉ.” Hà Sầu Hữu vỗ mạnh lên bàn, trong phòng tức thì vang lên tiếng động như sấm, hai mắt tam giác chiếu thẳng vào Vân Lang:
Điên rồi, điên rồi, Vân Lang điên mất rồi, làm sao lại ăn nói với Đầu Trứng như thế, Tào Tương sợ tới ngồi phịch xuống đất, Lý Cảm nắm chặt tay đi tới bên bảo vệ, cùng lúc đó Hoắc Khứ Bệnh cũng quay về, chắn trước người Vân Lang.
Trong phòng không khí ngột ngạt, không ai nói gì, trên bàn có một cái dấu tay rõ ràng.
Hà Sầu Hữu phát tiết xong liền không có hành động gì nữa, lấy ấn trong lòng ra đóng lên thẻ trúc, đưa Hoắc Khứ Bệnh:” Tướng quân kiểm tra.”
Vân Lang từ sau lưng Hoắc Khứ Bệnh đi ra, cũng lấy con dấu của mình, hơ lửa tủm tỉm cười đóng dấu lên rồi đưa cho Hoắc Khứ Bệnh:” Thế là đủ rồi.”
Mặt Hà Sầu Hữu bấy giờ mới hòa hoãn hơn:” Lý tướng quân nói tư mã không nắm chắc không cược, không biết tự tin ở đâu ra?”
Không khí trong phòng bình thường lại, Tào Tương thở phào vịn vai Lý Cảm đứng dậy, mồ hôi ướt đẫm, thiếu chút nữa hắn căng thăng quá độ mà xỉu rồi.
Vân Lang vỗ tay, Lưu Nhị chân vẫn còn chưa lành hẳn cà nhắc bê một thứ lớn như bao tải đi vào.
Hà Sầu Hữu cong ngón tay búng một cái, phát hiện ra bên trong trống không.
Hoắc Khứ Bệnh đi nhanh tới cầm túi da dê được thổi căng đó, kinh ngạc:” Có phải là túi da mà năm xưa quân tốt thời Ngụy Vũ dùng để nổi qua sông?”
“ Chính xác.” Vân Lang giơ ngón cái khen ngợi: “Không uổng công đọc sách.”
Công cụ giao thông tốt nhất trên Hoàng Hà là gì? Tất nhiên là bè da dê.
Thuyền gỗ, thuyền sắt đều phải đối diện với cát bồi xâm nhập, không dùng được lâu, thêm vào Hoàng Hà có rất nhiều dòng chảy ngầm, bánh lái không hiệu quả, vì thế bè da dê nổi trên mặt nước thành công cụ vượt sông tốt nhất.
Bè da dê rất nhẹ, một thuyền phu là có thể vác đi được, Vân Lang nhìn trúng điểm này, một khi bè gỗ bị vướng, sẽ dùng thứ này vận chuyển hàng hóa.
Có thể nói, bè da dê mới là công cụ phiêu lưu cuối cùng mà Vân Lang lựa chọn.
Mọi người tức thì lên tường thành, nhìn tấm bé da dê được hai thuyền phu nhanh nhẹn chèo sang bên kia bờ rồi chèo lại, trong khi bè gỗ nặng nề mới đi được nửa đường, Vân Lang hài lòng nói:” Nếu chúng ta gặp nguy trên đường đi vẫn còn thứ cứu mạng.”
“ Sau đó mặc cho vàng bạc bị chìm chứ gì? Không cho dùng thứ này, loại người như ngươi chỉ cần có đường lui là không còn dũng khí nữa, lão phu sẽ bẩm báo với bệ hạ, sau này nếu không phải lúc hãm thân nơi tuyệt địa sẽ không phái ngươi đi.” Hà Sầu Hữu đùng đùng nổi giận bỏ đi:
Tào Tương nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn đá Vân Lang một cái:” A Lang, ngươi làm sao chứ chọc Đầu Trứng thế? Lúc nãy làm ta sợ suýt đái ra quần.”
“ Chẳng phải chúng ta vẫn bình an vô sự à?” Vân Lang nhe răng cười:” Xem ra giá trị của huynh đệ chúng ta tăng lên không ít.”
Hoắc Khứ Bệnh cũng chẳng sợ Hà Sầu Hữu như mới đầu nữa rồi, mấy lần huyết chiến mang lại tự tin vô cùng lớn cho hắn:” Nhưng ta phải thừa nhận Đầu Trứng nói đúng, đêm hôm đó ta tập kích Hồn Tà vương, ngươi thể hiện dũng khí khiến ta thất kinh đấy, không dồn ngươi vào đường cùng là không được.”
Lý Cảm cũng vỗ vai Vân Lang cười to:” Ta thật sự muốn thấy cảnh ngươi một thân một mình rơi vào giữa trùng vây.”
“ Không có khả năng xuất hiện tình cảnh đó, nếu có thì nhất định là ta chuẩn bị bay rồi, ha ha ha ...”