Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 523 - Q3 - Chương 144: Đả Kích Cho Không Ngóc Đầu Lên Được Thì Thôi.

Q3 - Chương 144: Đả kích cho không ngóc đầu lên được thì thôi. Q3 - Chương 144: Đả kích cho không ngóc đầu lên được thì thôi.

Cái lợi của nhiều nhân thủ là chuyện gì cũng có người làm, còn có thể làm cùng một lúc.

Lúa mạch cuối cùng cũng đã chín, tuy gặp một trận mưa nhỏ, nhưng may không gây ra tổn thất quá lớn. Đứng ở giữa cánh đồng bốn bề là lúa chín, dù là ai đi chăng nữa cũng vui vẻ từ tận đáy lòng.

Đến cả Hoắc Khứ Bệnh thường không hứng thú với chính vụ lắm cũng ra đồng, nhìn từng đợt sóng lúa nhấp nhô, hét lớn:” Bắt đầu thu hoạch, đây là cơ sở chúng ta đi tới thắng lợi.”

Kỳ thực đến mùa thu hoạch cần gì động viên, ai cũng biết mình phải làm gì, người Hán thích lương thực không phân giai cấp, cho dù hoàng đế ở đây cũng sẽ vung liềm gặt lúa tưng bừng.

Vân Lang không thích lắm, nên làm cho có một lúc là y nghỉ, chẳng hiểu sao da y đặc biệt mẫn cảm, bị gai mạch đâm vào người đau không chịu nổi, chưa gì mà lưng đã xuất hiện là mảng sẩn đỏ, ngứa ngáy vô cùng.

Hà Sầu Hữu mặc quần cộc, cởi trần, để lộ ra thân hình gầy guộc cũng thuần thục cắt lúa mạch, nhìn thấy Vân Lang đã bỏ đi thì nhíu mày:” Ở nhà y có vậy không?”

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu:” Ở Vân gia làm việc toàn là phụ nhân, y chỉ kê cái ghế nằm đó cho mọi người thấy là đủ. A Lang không chịu được mạch đâm vào người, sẽ nổi mẩn đỏ, ngứa lắm.”

Hà Sầu Hữu nhìn Tô Trĩ dùng khăn quấn tóc trên đầu nỗ lực gặt lúa gần đó: “ Xem ra đúng là thế, một tên lười mà lại được tất cả mọi người cảm kích, ông trời mù mắt rồi, ngay cả bệnh trên người cũng có lợi cho y, mà bệnh này khiến y khổ sở bao lâu?”

“ Chỉ cần vào chỗ râm mát là không ngứa nữa, đợi mặt trời lặn là khỏe.”

“ Lão trời già mù mắt.” Hà Sầu Hữu bực tức trút vào lúa mạch, gặt càng hăng:

Trừ Tạ Ninh phải trông thành ra thì Kỵ đô úy từ trên xuống dưới đều xuất quân thu hoạch, lúa mạch là thứ tốt, năm nay gặt rồi, năm sau lại có bông mạch mới mọc ra, Thụ Hàng thành đời đời dùng không hết.

Mạch được thu hoạch được cho lên xe trâu đưa vào thành, cùng lúc đó lệnh phòng cháy cũng được ban hành, từ hôm nay trở đi tới khi kết thúc thu hoạch, không cho phép xuất hiện một đốm lửa nào trong thành, chỉ cần phát hiện người tự ý dùng lửa sẽ bị chặt đầu.

Đây là một mệnh lệnh tử vong bao chùm khắp tất cả thành trì Đại Hán, cho dù là Trường An cũng thế.

Vân Lang vốn không muốn mang lúa vào thành, đó là uy hiếp lớn với thành trì, nhưng lần này cả Hà Sầu Hữu và Hoắc Khứ Bệnh đều không đồng ý với kiến nghị phơi lúa mạch ngoài thành của y.

Lúa mạch vào thành, bách tính trong thành phải rời thành, bao gồm thương cổ. Thương cổ người Hán thì quen chuyện này rồi, Hồ thương vừa lầu bàu chửi bới một hai câu bị dân tráng cầm gậy đánh cho chạy trối chết.

Thụ Hàng thành chính thức biến thành tòa quân thành.

Thu hoạch là công việc cực khổ, từ lúc trời còn chưa sáng tới khi mặt trời lặn, hỏa phu dựng bếp ngay ở bên sông nấu canh thịt, tướng sĩ Kỵ đô úy được nhìn thấy bánh nướng ...

Thời gian qua suốt ngày ăn thịt khiến quân tốt quen ăn lương thực khổ không sao kể siết, giờ cuối cùng có miếng lương thực, ai nấy đều phát cuồng.

Canh thịt chấm bánh nướng là cách ăn chính xác nhất, chứ cứ ăn thịt không lương thực thì thành người Hung Nô mất.

Vân Lang không làm việc, y ăn no rồi.

Lúc này đang bé bánh vào bát canh của Tô Trĩ, nha đầu hôm nay rất chăm chỉ, một mình thu hoạch những nửa mẫu ruộng.

Chỉ cần là người ra ruộng làm việc thì đều có thể tới tìm hỏa phu lấy đồ ăn, thương cổ Đại Hán vì không thể làm ăn, lại muốn thân thiết với quân binh nên cũng tham gia thu hoạch.

Thế là đầu người nhung nhúc bên sông, vây quanh đống lửa xì xụp ăn uống tạo thành khung cảnh hùng tráng chưa từng có.

Hà Sầu Hữu nhìn bốn xung quanh thỏa mãn nói:” Đây chính là thịnh thế!”

Vân Lang cầm quạt lông đuổi muỗi cho Tô Trĩ ăn, ngứa mồm xen vào:” Thế này mà đã là thịnh thế à? Đợi khi nào mọi người ăn một bát đổ một bát hẵng gọi là thịnh thế cũng chưa muộn.”

Câu này đúng là phá hoại phong cảnh, Hà Sầu Hữu tức giận:” Sao ông trời lại để người như ngươi sinh ra trên đời này, đó đúng là sai lầm lớn nhất, biết đủ mới có phúc báo.”

“ Biết đủ sinh ra người không biết tiến thủ, lòng tham mới là sức mạnh khiến nhân loại tiến bộ. Vì tham ăn ngon nên chúng ta từ ăn tươi nuốt sống chuyển sang ăn đồ chín, sinh ra bao nhiêu món ngon, rồi làm ra nhiều lương thực hơn. Vì ham thích cái đẹp mà chúng ta mới nuôi tằm, làm ra tơ lụa chứ không phải dùng lá cây da thú che thân.” Vân Lang lại có cơ hội khinh bỉ Hà Sầu Hữu rồi, y tận dụng triệt để, phải đả kích cho lão già này không còn ngẩng đầu trước mặt mình nữa thì thôi: “ Bệ hạ muốn tứ hải quy về một mối, các đại thần muốn tước vị cao hơn, bách tính muốn nhiều đất đai, công tượng muốn làm ra nhiều dụng cụ, thương nhân muốn thu được nhiều tiền tài. Tất cả đều do lòng tham thúc đẩy.

“ Nếu ai cũng chỉ biết đủ như ông thì thiên hạ này sập rồi, kẻ như ông mới là họa của thiên hạ.”

Hà Sầu Hữu bị Vân Lang nói cho á khẩu không phản bác được, rõ ràng biết y dùng lý lẽ méo mó mà không biết phản bác ra sao, ấm ức vô cùng:” Đợi ta về kinh thỉnh giáo cao nhân rồi xử trí tên tiểu tử đó sau.”

Tào Tương nhìn thấy Tô Trĩ cúi gằm mặt cười trộm cũng cười dâm dật:” Ta muốn nhiều mỹ nữ hơn xem ra là chính xác, trước kia cứ bị chửi là hoang dâm, bây giờ ai dám chửi gia gia, gia gia dùng đống đạo lý này khiến chúng phải ngậm miệng. Gia gia đây nhiều mỹ nữ cũng là có đạo lý của nó.”

Lúa mạch muốn lớn lên thì phải tốn những mấy tháng trời, nhưng lúc chín lại gần như chỉ trong chớp mắt, bởi thế nếu như không thể thu hoạch hoàn tất trong thời gian ngắn, nó sẽ rụng xuống đất, hoàn thành một vòng luân hồi của sinh mệnh.

Kỳ thực Vân Lang phạm sai lầm lớn, y trồng lúa mạch với tư duy cố hữu, nên đổi được bao nhiêu hạt giống từ Bạch Đăng Sơn đem gieo trồng hết. Nếu không có bảy nghìn biên dân này tới, bọn họ căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch, không biết bao nhiêu lúa bị lãng phí.

Dưới tình huống này biên dân cứu về không lý nào lại để cho về cố hương nữa.

“ Tấu chương biên dân truân trú đã đưa lên rất lâu, Trường An vẫn chưa có tin tức truyền tới, nếu được, chúng ta phải bắt đầu phân đất cho biên dân, lập kế hoạch cho năm sau. Nếu không cho chúng ta phải chuẩn bị cho biên dân về quê. Cả hai chuyện này đều không hoàn thành thời gian ngắn được, đám đại lão kinh thành làm ăn kiểu gì thế?” Từ khi xòe bài với Hà Sầu Hữu, Vân Lang nói chuyện với ông ta rất ít khách khí, y đang nỗ lực tảo ra phương thức chung sống ngang hàng:

Hà Sầu Hữu cắt một bó mạch, chia làm hai nắm vặn thành thừng, thuận tay ném lên xe trâu:” Vội về nhà à?”

Vân Lang gật đầu:” Ta có thể đợi, nhưng thời tiết không đợi người, tháng chín tuyết rơi, tháng mười một Đại Hà đóng băng, nếu không nhanh chóng xử lý xong mọi việc, chẳng thể đi đường thủy trở về, đi đường bộ lại quá tốn kém.”

“ Cho dù là thế thì cũng không thể thúc giục, chúng tay là tay chân, các đại thần trong triều là tim, bệ hạ là cái đầu. Xưa nay chỉ có cái đầu, trái tim quản lý chân tay, chứ không có chuyện ngược lại. Thứ tự không thể loạn, đôi khi trông có vẻ phức tạp một chút, nhưng nó là quy củ, so với quy củ, hướng đi của bảy nghìn người và chút tiền tài không đáng kể gì.”

Lão già này đem quy củ ra rồi, Vân Lang không buồn nói nữa, ném hết lúa mạch ông ta cắt lên xe trâu định đi.

Hà Sầu Hữu không bỏ qua cho Vân Lang đơn giản thế, giữ y lại:” Mấy ngày tước vì trời nắng ngươi không cắt được mạch, hôm nay trời râm mát, mọi người đều đang lo mưa xuống, ai nấy như đang bị rán trêu chảo mỡ, sao ngươi còn nhàn nhãn như thế?”

Vân Lang gạt tay ông ta:” Hôm nay là ngày cái bè gỗ đầu tiên làm xong, ta phải đi theo dõi đám công tượng, đây là chuyện lớn, so với chút mạch mà ta thu hoạch được quan trọng hơn nhiều.”

“ Thu thu hoạch hạch, đây chính là chuyện lớn bằng trời, cho dù là bệ hạ cũng bỏ chính vụ xuống để mà ...”

Vân Lang không rảnh ở lại nghe Hà Sầu Hữu lải nhải, dẫn Lưu Nhị tới thắng bên tàu.

Bình Luận (0)
Comment