Một con đê dài làm bằng đá cuội ăn sâu vào nước, cọc gỗ đóng bốn phía để giữ nó lại, tạo thành vịnh nước, song song với đê đá là đường trượt làm bằng gỗ.
So với ở ruộng thì người nơi này ít hơn nhiều, nhưng gia súc kéo gỗ lại rất nhiều.
Một khúc gỗ lớn đường kính tới ba xích được các công tượng cưa đứt , gia súc kéo lên đê, cuối cùng đẩy xuống nước theo đường trượt. Khúc gỗ vào nước đước các công tượng dùng móc sắt giữ lấy, xếp thành hàng, đóng hai cái lại làm một, cuối cùng thành bè gỗ.
Bè gỗ không hoàn toàn nổi trên mặt nước, Vân Lang nhảy xuống, giày liền bị ướt ngay.
Các công tượng tiếp tục đóng một cái đài cao trên bè, cách mặt nước chừng hai thước, dùng làm chỗ chứa hàng hóa. Hiệu quả tới mức nào phải kiểm nghiệm, cho hàng hóa lên bè kiểm tra mức độ ăn nước của nó.
Từng tảng đá lớn đã được căn sức nặng được công tượng dùng thừng và tay đón thả xuống bè, khi đá xếp đầy, đài cao không ngờ chỉ cách mặt nước chưa tới một xích.
Tải trọng của bè gỗ thấp tới làm người ta thất vọng, muốn đem những thứ vận chuyển bất tiện trên đường bộ lên bè cần có rất nhiều bè gỗ. Thuyền tất nhiên sẽ có tải trọng lớn hơn bè, nhưng bè có thể chịu được vô số lần va chạm, còn thuyền thì chỉ một lần là tan xác.
Lần đầu phiêu lưu phải đi xuyên qua rất nhiều hẻm núi cao, ai dám dùng thuyền.
Muốn bè gỗ chở được nhiều hơn thì phải nâng cao sức nổi của nó, Vân Lang thấy bố trí thêm cho nó những cái túi da dê hoặc da trâu là chủ ý không tệ.
Khúc gỗ rỗng Hà Sầu Hữu cần càng phải lắp thế các túi da dê, vì một khúc gỗ chất đầy những đĩnh đồng bị ném vào nước nó chẳng thèm nổi lấy một cái mà chìm nghỉm luôn.
Trải qua thực nghiệm, Vân Lang bi thương phát hiện, một khúc gỗ lớn nhất cũng chỉ chứa tối đa 200 cân đồng đĩnh, không thể nhiều hơn.
Ba ngày sau khúc sông đã tập kết hơn trăm cái bè gỗ, trông như cả hạm đội, vô cùng húng tráng.
Trước khi mùa đông tới thì gió ở đây đều là gió đông hoặc gió nam, Vân Lang chuẩn lắp thêm buồm lên bè, không phải để nâng cao tốc độ mà là nếu phía trước có vấn đề, có thể giảm bớt tốc độ.
Chuyện này cũng cần tính toán và thí nghiệm rất nhiều, không đơn giản như Hà Sầu Hữu nghĩ thả khúc gỗ rồi ông ta ngồi lên ung dung xuôi dòng về Quan Trung.
Chưa kể mùa thu nước dâng cao, chảy siết, không phải là mùa phiêu lưu tốt, phải đợi mùa đông, nhân lúc sông chưa đóng băng, lượng nước giảm, mặt sông tương đối yên bình mới là thời cơ Vân Lang cần. Mỗi chi tiết trong việc này đều là học vấn cả, bề ngoài y phe phẩy quạt nói đơn giản, kỳ thực tính toán vô cùng tỉ mỉ.
Bên trong Thụ Hàng thành lúc này bụi bốc cao, vô số gia súc kéo cối xay dựng trên sân phơi lâm thời.
Chỉ cần có gió là các phụ nhân hoan hô dùng mẹt đầy mạch đứng ở đầu gió, để vỏ chấu bị nhẹ bị gió đưa đi, hạt mạch vàng ươm nặng hơn rơi xuống chân cho, rất nhanh mạch đã lấp cao tới chân.
Rơm thì được bó lại thành từng bó, chất đống ở ngoài thành, cho mục dân thoải mái lấy dùng làm cỏ khô cho gia súc ăn vào mùa đông. Với mục dân mà nói, rơm không chỉ là thức ăn cho gia súc tốt, mà còn là chất đốt.
Hoạt động thu hoạch tưng bừng đã kết thúc, cho dù cường hãn như Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm cũng sức cùng lực kiệt, Hà Sầu Hữu cố gắng bảo vệ tôn nghiêm trước mặt mọi người, về phòng cũng rên rỉ cả tối.
Đợi khi toàn bộ mạch cho vào kho, cả thành ngủ li bì suốt hai ngày.
Ở ngoài thành, sau khi một đống rơm khổng lồ cao tới ba trượng được đốt lên, đám đông tức thì sục sôi.
Lúc này thứ được hoan nghênh nhất là rượu, Vân Lang ra lệnh đem toàn bộ rượu tồn kho ra, đây là dịp rất đáng ăn mừng một phen.
Giọng ca hoang dã của người Khương rất là dễ nghe, nhất là nội dung càng bạo dạn.
“ Đêm nay a nương không có nhà, vì sao chàng không tới trước cửa sổ ...”
Một thiếu nữ người Khương xinh xắn vừa mới hát tới đó, bốn xung quanh vang lên từng hồi sói tru, người mẹ hung hãn trong đám đông xông ra đánh mông khuê nữ, muốn vào phòng khuê nữ của bà phải hỏi qua bà ta.
Vân Lang nhìn thấy một chàng trai rụt rè dắt một con dê tới trước mặt người mẹ đó, bị bà ta đá một phát cả người lẫn dê bay luôn, có vẻ không hài lòng.
Chỉ có nam tử dẫn một con trâu tới mới đủ tư cách đứng bên khuê nữ kia, đợi mẹ nàng lựa chọn trong bốn năm con cuối cùng. Bà ta cuối cùng chọn một con trâu lớn có khoang trắng, treo chuông lên đó.
Thế là nam tử dung mạo không cách nào hình dung tách thiếu nữ và những chàng trai khác ra, vác nàng lên vai cười ha hả rời đám đông.
Vân Lang cố gắng ước thúc mấy tên khốn kiếp lắm tiền trong thành, cảnh cáo họ, đó là tập tục của người Khương, phải tôn trọng không cho làm bừa.
Tào Tương chính là một tên trong đó, mũi hắn phun khói:” Cách hay như thế ai phá làm gì, cô nương vừa rồi má hây hây, cười ngọt chết người, nếu không phải ngươi giữ, gia gia lấy hai con trâu mang nàng về rồi.”
Thực ra trước kia Khương phụ chỉ biết chọn nam tử khỏe mạnh cho khuê nữ, giờ biết nhà nam muốn cưới khuê nữ Hán gia phải cấp sinh lễ, họ liền thấy trước kia mình lỗ rồi.
Mặc dù người Khương không có khái niệm thành thân, bọn họ chỉ sống với nhau thôi.
Trong mắt người quy củ như Hà Sầu Hữu thì trước mắt đang diễn ra những màn kịch chướng mắt, vì thế phất tay áo bỏ về.
Không có ông ta, bữa tiệc càng vui, đống rạ khổng lồ cháy suốt cả đêm, mọi người cũng tưng bừng nhảy múa tới sáng ...
Năm nay được mùa, thu hoạch thuận lợi vì thê trong kho lương thực chất cao như núi.
Vân Lang bốc một nắm mạch cho vào mồm nhai thử, nhai vài cái định nhổ đi, nhưng phát hiện Hà Sầu Hữu đang đứng nhìn đành phải nhô vào cái đấu tư lại đang bê.
Sau đó tư lại lớn tiếng hô:” Kỵ đô úy quân tư mã Vân Lang nếm một nắm lương thực, nhổ trả kho lương.”
Hà Sầu Hữu tay cầm cái que nhọn đâm vào đáy bao tải, lập tức có hạt lúa mạch vàng chảy ra, ông ta đưa tay hứng lấy gật gù tuyên bố:” Đều là lương thực mới, không có lương thực cũ trà trộn.”
Vân Lang cho rằng ông ta làm chuyện này quá dư thừa:” Hà công không nghĩ thử xem, đâu ra lương thực cũ mà trộn? Trước khi thu hoạch, chúng ta còn không có nổi một cái bánh mà ăn.”
Hà Sầu Hữu lắc đầu, nghiêm túc nói:” Chính vụ không thể chỉ nghĩ mà được, phải kiểm tra ghi chép kỹ càng. Đám trẻ tuổi các ngươi luôn thấy giữ quy củ là chuyện phiền phức, không biết rằng quy củ định ra không phải gây khó dễ, mà là bảo vệ các ngươi. Chỉ cần các ngươi làm việc đúng quy củ, ăn ngay nói thật, dù bệ hạ muốn bắt tội các ngươi cũng phải đưa ra bằng chứng.”
“ Huyện lệnh Ứng Tuyết Lâm khiến bệ hạ tức giận tới mức nào? Ngay trước mặt mà quát bệ hạ là hôn quân không phân biệt phải trái, kết quả thế nào? Bị bệ hạ giam vào ngục một năm tám tháng, bổng lộc không thiếu một đồng.”
“ Điêu nô nhà công chúa muốn nhân lúc Ứng Tuyết Lâm nhập ngục để ức hiếp người nhà, bị hoàng hậu chấp hành gia pháp đánh chết bốn tên điêu nô. Bệ hạ phái Tú Ý sứ giả tra Ứng Tuyết Lâm, tra liền nửa năm không có sai phạm gì, chẳng phải cuối cùng thả ra không phải cho làm huyện thừa huyện Phú Quý đấy sao? Sau khi Đông Phương Sóc gặp họa, ông ta tiếp nhận chức huyện lệnh ...”
Vân Lang nghe tới đó chép miệng:” Đông Phương Sóc à ...”
Hà Sầu Hữu bình phẩm:” Tên đó miệng thì thối, mắt nhìn lên trời chứ không nhìn dưới chân, viển vông xa vời. Đường dưới chân không đi, cứ muốn đi đường tắt, ở vị trí nào lo chuyện ấy, một huyện lệnh mà lòng chứa cả thiên hạ không phải chuyện tốt.”