Vân Lang cũng không hứng thú đi lo quốc sự, một quân tư mã nhỏ xíu dám lo quốc gia đại sự, chẳng phải chửi xéo người nắm quyền vô dụng giá áo túi cơm à? Vì thế sau khi cùng Hà Sầu Hữu đóng dấu lên văn thư xác nhận lương thảo trong kho, sau đó lại ra sông xem bè gỗ.
Lương thực từ khi vào kho là không thuộc về Thụ Hành thành hay Kỵ đô úy nữa, mà thuộc về Đại Hán, từ năm nay Thụ Hàng thành phải cung ứng ba thành quân lương đại quân biên trại, sau năm năm cung ứng sáu thành nhu cầu.
Trong chiếu thư còn yêu cầu Thụ Hàng thành chuẩn bị trồng gai để cung ứng vải cho biên quân.
Đồng thời ý chỉ nói rõ, trong Thụ Hàng thành chỉ được phép tích trữ một năm quân lương, không cho phép được tích lũy theo năm tháng ngày một nhiều. Không lâu sau sẽ có đại thần tới cai quản, tới giờ Vân Lang chưa rõ là ai.
Dù là ai đi nữa thì Vân Lang cũng phải nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của hoàng đế, đem toàn bộ vàng bạc đồng cùng trâu bò dê ở nơi này vận chuyển về Trường An. Hoàng đế có vẻ không muốn ở tây bắc xuất hiện một Phú Quý thành.
Thu hoạch xong không lâu thì trời mưa, mấy ngày mưa lớn liên tục, nước Đại Hà không còn trong như trước kia nữa, hơi có sắc vàng, dòng nước đầy cành khô và cỏ quay cuồng trôi về hạ du.
Những chiếc bè gỗ bập bềnh trên mặt nước, khắp nơi là công tượng bận rộn, bè gỗ đã được hoàn thành rất nhiều, tuy trông xấu xí, nhưng kiên cố, nhưng tấm sắt lớn nối khúc gỗ lại với nhau làm người ta thấy tin tưởng.
“ Chỉ thế thôi, ta đã tận lực rồi.” Vân Lang nhảy xuống bè gỗ, nhìn mặt nước cách có hai xích, thở dài:
Hà Sầu Hữu dẫm chân kiểm tra độ chắc chắn:” Khi nào đem được số bé gỗ này bình an tới Quan Trung hẵng nói, trước đó nên nghĩ làm sao lên bờ ở Hồ Khẩu đi, theo lão phu biết, thuyền mà vào thác nước, dù là làm bằng sắt cũng thuyền vỡ người chết, không có ngoại lệ.”
“ Nếu bè gỗ tới được Hồ Khẩu đã là thành công rồi, dọc đường chúng ta qua Sóc Phương, Vân Trung, Định Tương, Thượng Quận, Nhạn Môn, toàn là trọng trấn quân sự. Những nơi đó không tự sản xuất, chỉ có hao phí, lương thực của chúng ta cũng phải cung ứng mấy nơi đó. Nên về tới Hồ Khẩu chẳng còn nhiều vật tư nữa, bè gỗ thì cứ để cho nó thuận dòng trôi, vỡ cũng không sao.”
Lúc này Hà Sầu Hữu cũng ý thức được chuyện không đơn giản như suy tính ban đầu của ông ta:” Thật đáng tiếc.”
“ Không còn cách nào khác, muốn giảm hao phí vận chuyển chỉ có cách đó thôi. Bằng vào số hàng hóa của chúng ta không thể yêu cầu bệ hạ mở kênh tránh thác nước.”
Hà Sầu Hữu gật gù:” Chuyện này phải xem có cần hay không, năm xưa Thủy hoàng làm trì đạo là vì cần thiết, nếu như Thụ Hàng thành trở thành thông đô đại ấp, thành trọng trấn của Đại Hán ta, mở một con kênh mới cũng không hề gì.”
Đại Hà một khi rời khỏi thảo nguyên tiến vào cao nguyên đất vàng, con sông này biến thành Hại Hà.
Cổ nhân có câu "Hoàng Hà trăm hại, chỉ lợi mỗi Sáo" chính là vì thế.
Khi Đại Hà tới cao nguyên đất vàng, nó dể dáng cắt lớp đất vàng tơi xốp, sau đó vận chuyển tới hạ du. Toàn bộ bình nguyên Sơn Đông kỳ thực là sản vật do Hoàng Hà tích lũy đất vàng tây bắc tạo thành.
Vô số triều đại muốn thuần phục con sông này, xây trên đó vô số công trình thủy lợi, kết quả con sông này khi nào cần đổi dòng thì nó vẫn đổi dòng, khi nào cần dâng lũ thù nó vẫn dâng lũ. Chẳng làm gì nổi nó, như con ngựa bất kham vậy.
Mở kênh bên Hồ Khẩu chỉ là câu nói chơi của Vân Lang mà thôi, ngay cả đời sau với sức mạnh máy móc cùng khoa học kỹ thuật còn chẳng có một công trình như thế, chứng tỏ tránh Hồ Khẩu làm vận hà lợi ích hữu hạn, chẳng bằng để lại đó để mọi người ngắm kỳ cảnh "vạn lý Hoàng Hà nhất hồ thu".
Khi cho hoàng kim, bạch ngân vào khúc gỗ, Hà Sầu Hữu đứng bên theo dõi, nhìn đám công tượng cho tài vật vào trong những khúc gỗ rỗng.
Sau khi những công tượng này làm việc xong, mỗi người còn được một đấm vào bụng.
Nhìn công tượng bị Tú Y sứ giả đành ôm bụng lăn lộn, Vân Lang còn định ngăn cản thì có Tú Y sứ giả bẩm báo, có bốn công tượng nhét vàng vào đít, bị đánh văng ra.
Hà Sầu Hữu lạnh lùng phất tay, bốn công tượng trần truồng bị Tú Y sứ giả kéo tới bên xông, chém đầu một cách nhanh gọn, ném cả đầu lẫn xác xuống sông.
“ Chuyện này không thể tránh khỏi, có biết trong cung cũng liên tục phát sinh chuyện tương tự không? Lão phu thấy ngươi đối xử với những kẻ nghèo khổ này còn tốt hơn với huân quý, không phải nói ngươi không nên có lòng nhân từ, mà là nên phân biệt rõ thân với cành, cành hỏng thì có thể chặt, thân thể mà hỏng thì Đại Hán cũng hết.”
Những người đó bị bắt quả tang tại chỗ, Vân Lang muốn nói đỡ cũng chẳng được.
Người của Bạch Đăng Sơn cũng đã tới vận lương, bọn họ là phía tiếp nhận lương thảo chính của Thụ Hàng thành, thân ở thảo nguyên phải ăn nhiều thịt, ít lương thảo, cho nên họ mang đi năm vạn gia súc, cùng mười lăm vạn đảm lương.
Chuyện này Tô Kiến không phản đối, còn Vân Lang chuyên môn xin Tô Kiến lệnh điều chuyển tên ngốc Vệ Kháng, coi như là hoàn toàn đưa hắn vào Kỵ đô úy, cái chức Thụ Hàng thành giáo úy tất nhiên bị xóa bỏ.
Chỉ là chỉ là tới nhận lương thảo thôi, sao lại gõ trống tụ tướng? Vân Lang vội vàng tới đại trướng trung quân, linh cảm có chuyện không lành, kế hoạch trở về e là không thuận lợi rồi.
Cho dù Hoắc Khứ Bệnh đã giải thích với Vệ Kháng là Tô Trĩ không ăn thịt người, nàng sở dĩ giải phẫu thi thể là vì nghiên cứu y thuật, nhưng đánh chết Vệ Kháng cũng không tin.
Hắn vĩnh viên không thể tin khi Tô Trĩ mở lồng ngực người Hồ, lấy ra quả tim, cầm trên tay cười rạng rỡ.
Thời khắc đó hắn hoàn toàn quên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trĩ, chỉ còn nhớ cánh môi hồng tươi của nàng, cùng với cái lưỡi nhỏ thè ra tham lam liếm môi trên.
Hắn cũng không quên vẻ mặt thèm thuồng của Vân Lang khi miêu tả món tim xào, vì thế hôm nay Hoắc Khứ Bệnh đánh trống điểm tướng, hắn cố gắng ngồi xa Vân Lang nhất, gần biểu ca hắn nhất có thể.
Hoắc Khứ Bệnh thấy các tướng tá trong quân đã tới đủ, ho một tiếng nói:” Hữu hiền vương sắp trở về, tin tức do quân ở Hữu Bắc Bình truyền tới, Tô Kiến sẽ đánh chặn Hữu hiền vương, còn chúng ta làm quân thủ bị, mai phục tại Bạch Lang Khẩu, bắt người Hung Nô bị đánh tan. Tất nhiên nếu Bạch Đăng Sơn không thể đánh bại Hữu Hiền vương, chúng ta không đối chọi, cứ nhìn hắn về Kỳ Liên Sơn là được.”
Vậy là chuyện không nghiêm trọng như Vân Lang nghĩ, lòng thầm thở phào nhưng cũng nhíu mày.
Triệu Phá Nô cũng là tên cuồng chiến tranh, nghe vậy kích động hỏi:” Tướng quân, chúng có bao nhiêu người?”
“ Nghe nói Hữu hiền vương vì có thể về được Kỳ Liên sơn nên dẫn theo năm vạn đại quân của Long Thành, song Y Trật Tà cướp chế lấy đi ba vạn, chỉ còn lại chưa đủ hai vạn.”
Tào Tương vỗ đùi ghen tỵ:” Lần này Tô Kiến vớ bở rồi.”
Hà Sầu Hữu xua tay:” Khó nói lắm, tin tức lão phu thu được không hề lạc quan, hai vạn quân này toàn là tinh nhuệ, hơn nữa một lòng muốn về nhà, Tô Kiến muốn ngăn cản đội quân như thế không dễ dàng.”
Hoắc Khứ Bệnh cũng tán đồng:” Một đội quân chỉ muốn về nhà vốn không nên ngăn cản, mà là theo sau, giết dần hậu quân, truy sát nghìn dặm, ai ai cũng muốn về nhà sẽ không chú ý tới phía sau, nói không chừng sẽ đánh tan được. Bây giờ Tô Kiến lại muốn đánh chặn, không biết ông ta nghĩ cái gì.”