Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 526 - Q3 - Chương 147: Huynh Đệ Tương Tàn.

Q3 - Chương 147: Huynh đệ tương tàn. Q3 - Chương 147: Huynh đệ tương tàn.

Vân Lang thấy Hoắc Khứ Bệnh nói thế nhưng mà mắt lại cứ nhìn Bạch Lang Khẩu trên bản đồ thì đau đầu lắm, tên này đầu óc không bình thường, thích nhất là dùng ít đánh nhiều, dùng yếu đánh mạnh, thích mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ mà trông như không thể hoàn thành.

Thậm chí Vân Lang hoài nghi, nếu đánh bại địch không có khó khăn, Hoắc Khứ Bệnh sẽ tự tạo khó khăn.

Thế nên trước khi hắn kịp đưa ra tuyên bố điên rồ nào đó, Vân Lang chặn họng:” Chúng ta sắp về nhà rồi, nên đưa những huynh đệ đã lập được công huân trở về an toàn, hưởng thụ công lao của họ mang lại, không nhất thiết tham gia trận chiến này.”

Quả nhiên Hoắc Khứ Bệnh lộ mặt:” Hữu hiền vương vội vàng trở về, chính là thời cơ tốt.”

Vân Lang cau mày:” Kỳ thực chúng ta có thể đợi Hồn Tà vương, Nhật Trục vương và Hữu hiền vương tranh đấu với nhau, ngươi đã tới Hà Tây, sao không hiểu đây là điều tốt nhất, cớ gì phải hi sinh lãng phí?”

Hoắc Khứ Bệnh vỗ bàn:” Chúng ta phải dựa vào bản thân, không thể trông cậy địch làm việc chúng ta phải làm.”

Vân Lang không lùi bước:” Tướng quân, chúng ta chỉ có hai nghìn người, không thể làm tốt hơn Hồn Tà vương, Nhật Trục vương được. Chỉ biết đánh thắng trận là tướng quân giỏi, muốn thành thống soái phải nhìn được toàn cục. Tướng quân cớ sao chỉ biết đem hết tâm tư đặt vào quân trận, chỉ suy nghĩ tới hai quân đối chiến, lãng phí sinh mạng huynh đệ để làm việc mà người khác có thể làm tốt hơn chúng ta? Nếu tướng quân chỉ muốn làm một viên tướng tiên phong chỉ biết xông vào trận địch giết cho sảng khoái thì ta không nói nữa.”

“ Ngươi ...” Hoắc Khứ Bệnh đuối lý, đi qua đi lại mấy vòng, hô:” Giải tán, mang rượu tới đây.”

Tào Tương cười ha hả đi tới:” Rượu cũ vừa uống hết rồi, rượu mới chưa ủ xong, lúc này uống không ngon đâu, nếu ngươi thấy khó chịu trong lòng thì ta có cách giúp ngươi giải tỏa đấy.”

“ Cách gì?”

Tào Tương rút đai lưng ra, kéo tay Hoắc Khứ Bệnh ra sau buộc lại, sau đó đẩy về phía Vân Lang, hô lớn:” Đánh nhau đi, người thua phải nghe lời người thắng.”

Đây là cách giải quyết mâu thuẫn hết sức phổ biến trong quân, khi mâu thuẫn không điều hòa thì đánh nhau một trận, sau đó bên thua phải nghe lời bên thắng, chỉ có điều cách này chỉ dùng với quân tốt.

Hoắc Khứ Bệnh xông tới cười gằn:” Ngươi nghĩ buộc hai tay ta thì ta không đánh được y chắc?”

“ Lúc thua đừng kiếm cớ, đừng quên lần trước ngươi thua gia gia.” Vân Lang lách mình tránh chân Hoắc Khứ Bệnh, dùng trọng lượng toàn thân húc thẳng vào người hắn:

Hoắc Khứ Bệnh bị húc mạnh, hự một tiếng đau đớn lúi lại hai bước, rốt cuộc không trụ được ngã xuống, Vân Lang cũng ngất ngư như đâm đầu vào cột đá, trước mắt hoa đi. Hoắc Khứ Bệnh hồi phục nhanh hơn, bật dậy như cá chép, xoay ngược người đạp chân xông qua.

Đây là thế toàn phong thối, Vân Lang không để hắn xuất chiêu, không lùi mà tiến, lấy vai chịu một cước nặng của hắn, vung tay đấm vào cằm Hoắc Khứ Bệnh.

Bốp!

“ Á ..” Cú đấm trúng đích, người phát ra tiếng kêu đau đớn lại chính là Vân Lang, thấy cánh tay phải như không còn thuộc về mình nưa, cú đấm vừa rồi chính là tiếng rên cuối cùng của cái tay phải:

Hoắc Khứ Bệnh trúng một đòn cũng không nhẹ, hoạt động hàm lên xuống:” Để ta phế luôn tay trái của ngươi, lão tử đợi ngày này mấy năm rồi.”

Vân Lang cũng đánh tới hăng máu:” Có gan thì tới đây, vừa rồi định đánh vào cổ ngươi, lo ngươi bị đánh chết nên chuyển sang cằm, gia gia thương hại ngươi đấy.”

“ Ngươi chỉ được cái miệng thôi, xem gia gia này.”

Hai chân Hoắc Khứ Bệnh đã vun vút như roi vụt, Vân Lang liên tục nhảy lui, kiếm cơ hội áp sát thân trên không được phòng vệ của Hoắc Khứ Bệnh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh biết rõ điểm yếu, tung ra liên hoàn cước không cho Vân Lang cơ hội.

“ Gia gia biết mà, hai tên này muốn đánh nhau lâu rồi ... ha ha ha ...” Tào Tương cười vô cùng bất lương cổ vũ hai người huynh đệ đánh nhau tưng bừng, lần trước bị Vân Lang chụp cái nghiên mực vào đầu, giờ mới nhân cơ hội trả thù được:

“ Đánh đi, đánh đi.” Lý Cảm co cả hai chân lên ghế xem trò hay, cười khành khạch:

“ Tướng quân, bên trái sơ hở kia, cẩn thận ...” Triệu Phá Nô đứng hẳn về phía Hoắc Khứ Bệnh, điên cuồng cổ vũ, hi vọng hắn giáo huấn Vân Lang một trận:

Vân Lang trúng một cước vào bụng, cắn răng chịu đau định hất ngã Hoắc Khứ Bệnh thì hắn tung nốt chân còn lại lên đá vào đầu, hết hồn cúi xuống né. Hoắc Khứ Bệnh tức thì vặn người quấn lấy cổ Vân Lang, thành cưỡi lên người Vân Lang.

Cổ bị hai cái chân như cột thép kẹp lại, còn đánh cái rắm, Vân Lang buông chân hắn ra, giơ tay hô:” Dừng, dừng kết thúc rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh nổi giận:” Làm gì có chuyện đang đánh nhau lại hô dừng, nhận thua đi rồi tính.”

Vân Lang đe dọa:” Đừng ép ta dùng sát chiêu.”

Hoắc Khứ Bệnh nheo mắt, Vân Lang quỷ kế đa đoan, hắn không dám xem thường:” Ngươi dám cử động, ta bẻ cổ ngươi ...”

“ Aaaaaaaa ....”

Vân Lang hét lớn dồn hết sức lao về phía cửa, cửa cao hơn đầu y một chút, người ngồi bên trên chắc chắn lãnh trọn đòn sát thủ này, Hoắc Khứ Bệnh thất kinh, vội vàng buông chân ra, xoay người đáp xuống đất.

“ Ha ha ha, đó chính là sai lầm mang tính chiến lược.”

Hai tay Hoắc Khứ Bệnh ở sau lưng cựa quây một chút tháo đai lưng của Tào Tương ra, ném trả lại cho hắn:” Chẳng qua là ngươi biết chắc chắn ta không dám bẻ cổ ngươi thôi.”

“Ngươi biết còn chọn chiêu đó, không phải ngươi ngu ngốc à?” Vân Lang nhếch mép:

Tào Tương đeo lại đai lưng ngáp dài:” Chán, lại chuyển sang cãi nhau rồi, đang vui ..”

Lý Cảm tay chống cằm nhìn Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh mặt đỏ tia tái cãi nhau như gà chọi, hỏi Tào Tương:” Ngươi nghĩ thế nào, rốt cuộc thì chúng ta có đánh Hung Nô không?”

“ Đánh, Khứ Bệnh giỏi cứng đầu, A Lang giỏi ứng biến, cơ bản kết cục đã định trước rồi.”

Vân Lang có lẽ là người đời sau, y không có mấy thù hận với Hung Nô nên có thể tỉnh táo tính đường lợi nhất, khác hẳn với đám Hoắc Khứ Bệnh, từ nhỏ sống trong cái bóng ma đe dọa của Hung Nô, nếu không xua cái bóng đó đi, mặt trời của họ không xuất hiện.

Dưới tình huống bị hận thù che mắt, mấy ai nghĩ tới toàn cục.

Đúng như Tào Tương dự đoán, Vân Lang không cưỡng được cái đầu cố chấp của Hoắc Khứ Bệnh, tức mình đá ghế một phát, nói:” Nếu thế thì phải đánh theo cách của ta.”

“ Cách gì?”

“ Phụ cận Bạch Lang Khẩu là thảo nguyên cây cối tươi tốt, đợi sau khi Hữu Hiền vương tới đó, chúng ta đốt thảo nguyên, lúc đó gió tây bắc sẽ ép hắn phải lui về Bạch Đăng Sơn.”

“ Đốt thảo nguyên có tội với trời đấy, sát thương quá nặng, chúng ta không chết tử tế đâu.” Hoắc Khứ Bệnh có vẻ sợ:

Người xưa sợ thiên uy, như Gia Cát Lượng dùng hỏa công đốt quân Tư Mã Ý cũng cảm thán mình sẽ không sống thọ, hắn nghĩ thế cũng là bình thường. Còn Vân Lang thì chẳng sợ, vỗ vai Hoắc Khứ Bệnh:” Nếu chúng ta đốt thảo nguyên mà đắc tội với trời, ta hi vọng bó lửa đầu tiên do ta đốt.”

Bình Luận (0)
Comment