Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 527 - Q3 - Chương 148: Thiền Vu Là Vị Trí Tiêu Hao Sinh Mạng.

Q3 - Chương 148: Thiền vu là vị trí tiêu hao sinh mạng. Q3 - Chương 148: Thiền vu là vị trí tiêu hao sinh mạng.

Liễu cuối hè xanh ngất, vỏ liễu trở nên khó bóc, làm liễu địch cũng giòn, mà ngậm trong miệng lại đắng.

Vân Lang thổi một khúc liễu địch chẳng phát tiết được nỗi nhớ nhà, mà mồm lại đã đắng nghét.

Bè gỗ mới làm xong, vàng bạc châu báu đã lên bè, lương thực đã thu hoạch, công lao đã tới tay, nỗi nhớ nhà càng thêm cồn cào, về tới nhà hẳn Vân Âm đã có thể gọi "cha" chứ không còn tuôn ra cả tràng "bạc bạc bạc " nữa.

Đang ngóng từng ngày đợi về nhà với khuê nữ, vậy mà đúng lúc đó Bạch Đăng Sơn gửi thư, muốn bọn họ ngăn Hung Nô.

Quân lệnh khó trái, hai nghìn quân đi chặn hai vạn tinh kỵ thì sao nổi, vì thoàn thành quân lệnh dùng kế mưu, mượn uy thiên địa là tất nhiên. Cho dù tướng sĩ Bạch Đăng Sơn vì thế đổ máu thêm thì sao nào, Vân Lang kệ, tử đạo hữu bất tử bần đạo, y chỉ muốn mau chóng giải quyết chuyện này còn trở về, lỡ dịp này là phải đợi tới sang năm, ai mà biết khi đó lại có chuyện vì xảy ra.

Bởi thế Vân Lang vẫn tích cực chuẩn bị cả hai đường, không trở về thành nữa mà cùng Hà Sầu Hữu chuyển lên bè sống.

Vật tư từng thứ từng thứ chuyển lên bè, đây là công việc đòi hỏi sự tinh tế, bè không phải thuyền, rất chú trọng cân bằng trọng lượng. Nói chung lượng chờ hàng của bè rất nhỏ, tính ổn định không cao, lần này Vân Lang thực sự đánh cược vận may.

Được cái trên bè không có muỗi, nằm trên bè ngủ, bè dập đềnh theo dòng nước như nằm trong nôi.

Lưu Lăng khẽ đẩy cái nôi nho nhỏ làm bằng da, mắt đầy thương yêu, đây là đứa con đầu tiên của nàng.

Y Trật Tà ngồi ở đối diện, chỉ vẻn vẹn nửa năm thôi mà đầu hắn đã có tóc trắng, Thiền Vu thực sự là vị trí vô cùng tiêu hao sinh mệnh.

Đợi con ngủ say, Lưu Lăng tới bên cạnh Y Trật Tà đang xem bản đồ, khẽ khàng nói:” Ngài sớm ngủ đi, cứ tiếp tục thế này, thân thể không chịu nổi đâu.”

Y Trật Tà lắc đầu:” Không ngờ cái ghế thiền vu này khó ngồi như thế, chẳng trách mà những thiền vu trước không quá thọ.”

Lưu Lăng rót cho Y Trật Tà một bát sữa nóng:” Tẩm bổ một chút, ngài cũng không thể đem toàn bộ sức lực đặt vào quốc quân đại sự, có thời gian nên đi tới chỗ các át thị khác.”

Y Trật Tà cầm bát sữa lên uống:” Gần đây tinh thần không tốt, chẳng biết vì sao, không có chứng thú.”

Lưu Lăng vuốt mái tóc đã hoa râm của hắn, giọng thương cảm:” Thiền vu, thiền vu, cái tên nghe thật hay, nhưng biến hán tử cường tráng thành tóc bạc đầy đầu rồi.”

“ Chuyện quá nhiều, Hữu hiền vương không nghe hiệu lệnh cố chấp trở về, sao hắn không chịu hiểu, trên đường có rất nhiều hổ báo sài lang đang đợi ăn thịt uống máu hắn. Ta lo hai vạn tinh nhuệ sẽ mất trắng trong tay hắn.” Y Trật Tà tức giận:

Lưu Lăng đứng thẳng lên bóp vai cho Y Trật Tà:” Biết làm sao được, Hữu hiền vương coi quyền thế của mình lớn hơn cả tộc Hung Nô, ngài đã làm hết sức có thể rồi, một người quyết ý về nhà, không ngăn được.”

Y Trật Tà ngả người ra sau dựa vào bầu ngực êm ái của Lưu Lăng:” Hồn Tà vương, Nhật Trục vương hai năm qua ỷ lúc Hữu hiền vương không có mặt, chắc là béo lên không ít.”

“ Hai người đó ai cũng mang tâm địa bất chính, lại thêm Hữu hiền vương trở về, vùng Hà Sào thế nào cũng rơi vào một cuộc chiến giằng dai. Thiếp đoán, đó là chuyện Lưu Triệt thích nhìn thấy nhất đấy.”

Y Trật Tà ngồi bật dậy, uống một hơi hết bát sữa trâu:” Ta phải phái người đi cảnh báo bọn chúng, không được nội chiến.”

“ Ngài biết rõ là không có tác dụng mà, người ở phía tây xưa nay không đồng lòng với chúng ta, ngài can dự càng nhiều, người ta càng không cảm tạ ân đức mà còn cho rằng ngài có ý khác. Được rồi, đã không muốn tìm át thị khác thì ngủ lại ở nơi này vậy, uống thêm bát sữa nữa, có ích cho việc an thần.”

Y Trật Trà nhìn thấy dòng sữa trắng từ trong bình bạc chảy ra, cuối cùng đổ vào bát bạc.

Đợi Y Trật Tà uống xong, Lưu Lăng đổ hết sữa còn lại đi, sau đó rửa bình.

Y Trật Tà thấy nàng làm việc này nhiều lần rồi, hôm nay mới hỏi:” Vì sao nàng lại đổ đi mà không uống?”

Lưu Lăng vừa cọ cái bình bạc, vừa cười đáp:” Ngài có biết vị trí thiền vu Hung Nô ta vì sao cứ phải qua đổ máu hi sinh mới có được không?”

Y Trật Tà ngạo nghễ đáp:” Vì chỉ có hùng ưng bay cao nhất mới có thể ngồi vào vị trí này.”

“ Sai rồi, chẳng lẽ ở Hung Nô không có người nào dũng lực hơn ngài sao? Vì sao bọn họ không có được vị trí thiền vu.”

“ Ha ha ha, bọn chúng đang nhòm ngó.”

Lưu Lăng đặt bình bạc xuống:” Ngài xem, đó chính là vấn đề, vì ngài chưa lập nên quyền uy tuyệt đối nên họ mới dám nhòm ngó. Ngài nghĩ xem thời Thiền Vu Mạo Đốn, có ai dám làm thế không?”

“ Không ai dám.”

“ Đúng vậy, không ai dám, vì ai cũng biết vị trí đó của Mạo Đốn, ai nhòm ngó là chết. “ Lưu Lăng nhoẻn miệng cười:” Cái bình bạc mà thiếp mang theo, tuy không quý giá bằng bình vàng, bình ngọc. Thế nhưng từ khi nó bắt đầu đựng thức ăn là để phục vụ thiền vu. Thế nên thiếp cho rằng, ngoài thiền vu ra không ai được dùng cái bình này.”

“ Đó là quy củ, mọi người phải tuân theo, như thế ngài mới thể hiện được khí khái khác những người còn lại. Ngài có thể thưởng át thị xinh đẹp cho bộ tướng, thưởng thiên lý mã cho công thần, thưởng thảo nguyên màu mỡ nhất cho dũng tướng. Riêng cái bình bạc này không được, thiếp đang muốn tạo nên một thứ bảo vật chỉ giành riêng cho Hung Nô vương.”

“ Ngài có thể thông qua cái bình bạc này nói với tất cả mọi người, được uống mỹ tửu rót ra từ cái bình bạc này mới là vinh diệu tối cao.”

Y Trật Tà cảm động quay lại đưa tay đặt lên gò má nàng, không mịn màng như ngày đầu hắn chạm vào nữa rồi, nó bị gió thảo nguyên làm có chút ráp tay, nhưng lại khiến hắn càng thêm yêu thương, ngả người nằm xuống chiếu cỏ mát mẻ nhìn trời sao qua lỗ thông khí ở giữa lều:” Nàng có biết không, khi còn nhỏ ta thích nhất là ngắm sao, khi đó ta ở cùng lều với mẹ ta, trong lều còn có nhiều nữ nhân nữa, bọn họ thường đặt ta dưới lỗ thông khí, vì họ lo tối có mưa.”

“ Thi thoảng cha ta cũng vào lều, thường là ông ta uống say, xông vào như dã thú, sau khi thỏa mãn xong lăn ra ngủ. Người ta hận nhất không phải là Quần Thần Thiền Vu, mà chính là cha ta.”

Lưu Lăng quỳ bên cạnh, giọng thêm dịu dàng:” Cha thiếp nhìn thấy thiếp trang điểm, từng thở dài , vì sao con họ Lưu! Từ đó mỗi lần thiếp ở cạnh ông ta là mặc thật kín, thậm chí dùng vải quấn chặt ngực, không cho ông ta cơ hội nào.”

“ Ghê tởm như nhau.”

“ Đó là dũng khí mà quyền lực mang tới cho họ, quyền lực càng lớn, càng dễ dàng làm những chuyện tồi tệ.” Lưu Lăng đắp chăn lên cho Y Trật Tà, chui vào nằm bên cạnh, thỏ thẻ:” Nhiều lúc thiếp muốn giết ông ta, kéo trong tay thiếp, tuy nhỏ, nhưng đủ dùng, ông ta ở rất gần, thiếp lại không dám ra tay. Nhưng nếu ông ta ở đây bây giờ, thiếp dám, vì thiếp có ngài, ngài giờ là gan của thiếp rồi.”

Mưa thu rào rào rơi trên thảo nguyên, lá cỏ xanh mướt sáng ánh, một cánh tay trắng trẻo ngắt phiến lá cho vào miệng, liền có khúc điệu du dương truyền đi xa.

Y Trật Tà dẫn theo ba vạn đại quân đi đánh Hữu Bắc Bình để thu hút quân Hán cho Hữu hiền vương trở về, Lưu Lăng trở nên lẻ loi, rời xa Y Trật Tà, quyền lực cũng rời nàng mà đi.

Khiến nàng thấy cô độc.

Bình Luận (0)
Comment