Như Ý bế Cố Kết ngồi trên thảm trò chuyện, bên canh có hai con cừu đen kêu be be, thấy đứa bé toét miệng cười với mình, mừng rỡ bế vào lều, rối rít khoe:” Chủ nhân, chủ nhân, tiểu lang vừa mới cười với nô tỳ này.”
Lưu Lăng đang nhíu mày chống cằm suy nghĩ, chỉ liếc mắt qua nhi tử một cái, lạnh nhạt hỏi:” Phía Tả đại tướng quân có tin tức chưa?”
Nụ cười của Như Ý cứng lại, gượng gạo nói:” Chưa có ạ, Thiền Vu đi Hữu Bắc Bình, Tả đại tướng quân cố thủ Long Thành, từ khi Thiền Vu rời đi, Tả đại tướng quân không để ý tới chúng ta nữa.”
Lưu Lăng tay nắm chặt tới trắng bệch:” Cũng phải, quyền lực của chúng ta tới từ Thiền Vu, Thiền Vu không có mặt, chúng ta chẳng còn gì, chuyện này phải thay đổi mới được. Còn phía Mông Tra thì sao? Đạn Tra bộ có hàng phục không?”
“ Mông Tra đã đồng ý cưới nữ nhi của Dã Hà vương, tiến triển không tệ, chuẩn bị lấy năm nghìn còn dê, năm trăm con trâu làm lễ, chỉ còn đợi ngày.”
Lưu Lăng lắc đầu:” Không đợi, mời Đại quỷ vu tới, nói rằng ta đồng ý cho ông ta năm mươi thiếu nữ để ông ta mau chóng xúc tiến việc này.”
Như Ý gật đầu, bế Cố Kết đặt vào nôi, gọi hai con cừu vào lều.
Không thể trì hoãn, Lưu Lăng thở dài.
Hiện giờ nàng và Y Trật Tà rất ân ái, nhưng nàng không ngây thơ tin vào nó, chút ân ái này sẽ nhạt dần khi địa vị của Y Trật Tà trở nên vững vàng.
Thân là hoàng gia nữ, Lưu Lăng chẳng lạ gì tình ái của đế vương, một khi nó nhạt đi, thêm vào tuổi cao xuống sắc, Y Trật Tà xử lý nàng chẳng phiền toái hơn xử lý một nữ tỳ.
Mông Tra rất nỗ lực rồi, có trong tay bào tàng của Quân Thần Thiền Vu, hắn và Bành Xuân đã đi Bắc Hải một chuyến, lấy ra một chút vật tư, Lưu Lăng mới có chút vốn liếng giữ mạng.
Nếu như Mông Tra có được sự giúp đỡ của Đạn Tra bộ, sẽ có cơ hội khôi phục lại lãnh địa cùng bộ tộc vốn có của Đồ Kỳ vương. Hiện giờ Lưu Lăng nhìn khắp nơi, bên cạnh chỉ có Mông Tra thực sự là người mình, lại thở dài một tiếng, đá bay con cừu nhỏ, sau đó sải bước khỏi lều.
Bạch Lăng khẩu.
Đồn trưởng Mạc Yên đứng trên phong hỏa đài nhìn thảo nguyên phương xa, Trường Thành ở sau lưng hắn hai trăm dặm.
Phong hỏa đài của Bạch Lang Khẩu ăn sâu vào thảo nguyên, đi về phía đông hai trăm bốn mươi dặm là tới Bạch Đăng Sơn, nếu đi về phía tây bốn trăm dặm là tới Thụ Hàng thành, nằm trên con đường ắt phải qua của hai bên.
Cũng là con đường mà Hữu hiền vương trở về tây bộ phải đi qua, nếu không đi qua nơi này, nếu không thì phải đi về phía bắc đi thêm bảy trăm dặm.
Mạc Yên đã nhận được quân báo Bạch Đăng Sơn gửi tới, tin tức không tốt tí nào, người Hung Nô sắp tới rồi.
Trước kia cứ mỗi lần có nhóm lớn người Hung Nô đi qua Bạch Lang Khẩu là quân Hán rút về Trường Thành, đây đã là thông lệ, nhưng giờ họ lại nhận được lệnh tử thủ.
Một đồn trưởng nho nhỏ làm sao dám chất vẫn quyết định của các tướng quân, nhận quân lệnh xong, thấy sinh mệnh của mình cũng đã đi hết con đường.
Thủ hạ của hắn là tám ba huynh đệ, cùng nhau thủ biên bao năm chẳng cần dấu diếm họ làm gì.
Chuyện Mạc Yên có thể làm rất hạn chế.
Phái ba thám báo Vương Trụ, Hoàng Ngạn Hổ, Mã Lão Lục đi là quyền lực duy nhất của hắn, còn số huynh đệ còn lại chỉ còn đường chiến tử ở đây.
“ Mạc lão đại, ta nhiều tuổi rồi, cưỡi ngựa chẳng có sức, để Lý Nguyên thay ta làm thám báo đi, hắn còn trẻ, chạy được.” Mã Lão Lục khạc một cục đờm, giọng ồm ồm nói:” Bà nương của Lý Nguyên đang đợi hắn về, chứ ta thì một thân một mình, chết cùng huynh đệ, xuống dưới kia không sợ đơn độc bị người ta bắt nạt.”
Hoàng Ngạn Hổ cười ha hả:” Ngươi chẳng phải nói muốn nếm thử tư vị nữ nhân à, chưa biết mùi nữ nhân, không thấy lỗ sao?”
Mã Lão Lực tức tối:” Đám chó má Thụ Hàng thành chứ, xin cấp cho vài nữ nhân, bớt lương thực đi cũng được, thế mà vật tư chúng cấp đến ngựa cái cũng chẳng có. Trong thành của bọn chúng toàn là nữ nhân, muốn làm gì làm nấy, thế mà để huynh đệ chúng ta nhịn đói ở đây, nhổ vào tổ tông bọn chúng.”
Mạc Yên chép miệng:” Trong quân không cho có nữ nhân.”
Mã Lão Lục vung roi quất liên tục vào phong hỏa đài:” Gia gia muốn vật tư, không phải nữ nhân. Nghe lão binh tới Thụ Hàng thành đưa vật tư nói, ở đó một con trâu đổi được một nữ nhân, gia gia không thiếu trâu, gia gia cần nữ nhân. Ông trời ơi, cho ta một nữ nhân, ta không cam lòng chết mà chưa biết mùi nữ nhân.”
Đám huynh đệ cười lăn cười bỏ, áp lực trước đại chiến cũng tiêu trừ đi rất nhiều.
Mã Lão Lục từ nhỏ đã canh giữ Bạch Lang Khẩu, chẳng biết được hắn là người Hán hay người Hung Nô hoặc là chủng tộc nào nữa. Vì tóc của hắn hơi quăn, nên hắn cạo đầu nhắn thín, để không ai gọi mình là tạp chủng.
Hắn là quân tốt có tư cách lão thành nhất, cũng là người quân công cao nhất, nhưng mà do thân thế ly kỳ, mấy chục năm chẳng được tấn thăng, tới giờ vẫn là thập trưởng.
Huynh đệ ở Bạch Lang Khẩu sớm quên thân thế hắn khả nghi, chiến đấu với nhau lâu như vậy cứ cho hắn là người Hung Nô đi nữa thì cũng là huynh đệ rồi. Mạc Yên thì nhớ rất rõ, vì bất kể hắn thỉnh công cho Mã Lão Lục bao nhiêu, đều bị quan trên bác về.
Hai mươi năm qua, chẳng biết đã thay bao nhiêu cấp trên rồi, nhưng ở chuyện Mã Lão Lục, ý kiến bọn họ là thống nhất.
Nghĩ tới đó Mạc Yên thở dài:” Ta muốn phái ngươi đi Thụ Hàng thành, nghe nói ở đó có thanh lâu, không biết mười ngày đủ đi về một chuyến chưa?”
“ Ngươi mà tốt thế sao trước kia không phái ta đi mà bây giờ mới phái, có gian trá.” Mã Lão Lục bức tức giơ roi suýt quất cấp trên mình:
Mạc Yên cười khổ:” Vì ta tưởng còn có thời gian, ngươi đi đi, chơi cho thống khoái, Đại Hán đã phụ ngươi quá nhiều rồi.”
“ Chuyện có khi không tệ như ngươi nghĩ đâu, cái quân lệnh yêu cầu chúng ta tử thử vốn kỳ quái rồi, nếu bảo đám tướng quân Bạch Đăng Sơn chướng mắt với chúng ta thì ta tin, nhưng bắt chúng ta chết uổng thì ta không tin. Chắc vài ngày nữa sẽ có biến hóa gì chăng?” Mã Lão Lục vẫn ôm chút hi vọng:
Mạc Yên lắc đầu:” Chẳng có đâu, có thì sớm có rồi.”
“ Này, một đám binh tốt quèn như chúng ta, ai thèm tính kế chứ, đợi xem ...”
Mã Lão Lục sống lâu như thế ngoài man lực ra cũng có chút nhạy bén, nếu không phải trí tuệ thì cũng có thể nói là một loại bản năng.
…. ….
“ Bạch Lang Khẩu là nơi chẳng có chỗ hiểm mà thủ, lâu rồi từng có ý xây một tòa thành ở đó, kết quả đất ở đó nhiều cát quá, chẳng thề làm tường thành. Riêng tòa Phong hỏa đài đó thôi phải chuyển rất nhiều cỏ khô, bùn đất cách năm mươi dặm đắp thành ...” Tào Tương di chuyển ánh mắt từ văn thư sang Hoắc Khứ Bệnh, hắn tốn không ít công sức để thu thập những thông tin này:
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu:” Thế cỏ nơi đó có tốt không?”
Triệu Phá Nô trả lời thay:” Điều này không nói chắc được, cỏ trên thảo nguyên mỗi năm một khác, chúng ta phải tới đó mới biết.”
“ Nếu thế thì chúng ta mang theo nhiều chất dẫn cháy một chút, cũng cần tới đó sớm hơn, cũng không cần đem nhiều người, một nghìn tinh kỵ là đủ. Ở đây vật tư chất như núi, không đủ quân bảo vệ, ta không yên tâm.”
Vân Lang nhìn Hà Sầu Hữu:” Bây giờ Hà công hẳn biết ai thay thế chúng ta rồi chứ? Ngài nói đi, mọi người còn có chuẩn bị.”
Hà Sầu Hữu lắc đầu:” Không biết, thực sự là không biết. Mà không biết càng tốt, ta hiểu ý ngươi, nếu người tới là Công Tôn Ngao, ngươi nhất định nghĩ cách đẩy hắn vào đống lửa quyết chiến với Hung Nô chứ gì, thế nên không biết là hơn. Dù là ai tới cũng là ý chỉ của bệ hạ, nên ngươi bỏ tâm tư hại người đi, tập trung vào việc dựa vào thứ hiện có để chống lại Hung Nô ấy.”