Chuyện Hà Sầu Hữu không nói, nhưng Trường Bình và A Kiều lại nói rõ ràng, không ngờ người thay thế họ thủ thành là Chu Mãi Thần.
Vân Lang biết Chu Mãi Thần, chủ yếu là từ kịch, một vở ( Chu Mãi Thần bỏ vợ) làm sướng khoái lòng người, trước kia Vân Lang xem vở kịch này thích lắm, nhất là khi Chu Mãi Thần hất bát nước đi bảo thê tử lấy đầy lại.
Đó là nguồn cơn điển cố "bát nước hất đi, khó bề lấy lại".
Nhưng mà Vân Lang chỉ biết rằng tên này giỏi báo thù lão bà thôi, không biết xử lý công vụ có giỏi như thế không?
Nhất là đại bộ phận cư dân Thụ Hàng thành là nữ nhân, Vân Lang càng lo lắng, vì Khương nữ ở đây e rất rất nhiều người từng làm cái chuyện lão bà hắn từng làm, không biết có khiến Chu Mãi Thần oán hận Khương nữ không?
Vân Lang hi vọng Thụ Hàng Thành mãi mãi là nơi trọng nữ khinh nam, nếu có thể phái một đám nữ quan tới đây quản lý Thụ Hàng thành là tốt nhất.
Trường Bình chính là nhân tuyển thành chủ tốt nhất, Vân Lang dám nói, nếu hoàng đế cho phép, Trường Bình cho dù có bỏ thân phận Trưởng công chúa cũng sẽ tiếp nhận vị trí này.
“ Chu Mãi Thần là văn thần, hắn tới tiếp nhận chính vụ Thụ Hàng thành, vậy ai lĩnh quân bảo vệ thành?” Vân Lang lại lần nữa tới bè của Hà Sầu Hữu dò hỏi:
Sắc mặt Hà Sầu Hữu trở nên rất khó coi, nghiêm mặt hỏi:” Là ai nói với ngươi.”
Vân Lang cũng nghiêm túc đáp:” Một khách thương, đã bị ta giết người bịt miệng, thi thể ném xuống sông, Hà công không tìm được đâu.”
Hà Sầu Hữu vỗ bàn đứng dậy:” Hoang đường, A Kiều và Trưởng công chúa làm việc tùy tiện quá mức rồi, quốc gia đại sự có thể tùy tiện tiết lộ vậy sao?”
Vân Lang lấy làm lạ:” Liên quan gì tới họ, đã bảo là khách thương nói rồi mà, ông quá đa nghi rồi đấy.”
Hà Sầu Hữu thở sâu áp lửa giận xuống, ông ta phát hiện gần đây số lần mình nổi giận mỗi lúc một nhiều, tâm cảnh bao năm bị tên tiểu tử phá hết:” Nếu đã nói tới Chu Mãi Thần, vì sao không nói tới võ tướng? Xem ra họ chưa to gan tới mức làm xằng làm bậy.”
Vân Lang đe dọa:” Ông mà không nói, Tư Mã Thiên đang trên đường về nhà sớm muộn cũng gặp được người này, ta còn an bài nhân thủ khắp dọc đường, chỉ cần gặp người đó, bọn họ sẽ lập tức chấp hành kế hoạch của ta.”
Hà Sầu Hữu giận tới run cả người:” Ngươi quá lớn gan rồi đấy, ngươi, ngươi nghĩ mình là ai hả?”
“ Ài, đã là dư nghiệt Đại Tần, thần vệ của Thủy Hoàng đế, ngay sau nhà ta có cái hoàng lăng to tướng, gan không to một chút khó sống lắm.” Vân Lang cười thầm trong bụng, không ngờ mấy thứ này lại là lợi thế của mình chứ:” Đừng lo, cũng chỉ là khiến Hữu hiền vương và vị tướng quân mới đến tình cờ chạm trán thôi, đằng nào cũng đánh, quân nào đánh cũng thế mà.”
Hà Sầu Hữu hừ một tiếng, ngậm miệng không nói nữa.
Vân Lang tặc lưỡi:” Quan văn là Chu Mãi Thần, thái thú Hội Kê, tước đô úy, thêm vào vừa mới dẹp loạn Đông Việt, là một vị công thần, bệ hạ không thể phái người như thế tới biên thành, nghe người khác sai bảo. Vậy thì thành này ắt lấy hắn làm chủ, tướng lĩnh thống binh khả năng là người quen thuộc nhất, nghe lời nhất ... Ừm, ai nhỉ, phải đi hỏi Tào Tương xem, quan hệ trên triều không gì hắn không biết, Lý Cảm xuất thân tướng môn lâu đời, chỉ cần khớp lời hai bên, có thể đoán ra tám phần rồi.”
Hà Sầu Hữu vẫn mạnh miệng:” Nếu đã thế sao không đi hỏi đi, tới đây làm gì?”
Vân Lang ngồi xuống bên cạnh Hà Sầu Hữu, cười hì hì:” Vì chúng ta cùng một bọn, cùng là thứ dư nghiệt đáng chết thì phải thân thiết với nhau hơn, nếu ta đi hỏi hai người kia mà không hỏi ông, vậy là không tôn trọng ông rồi. Mau nói đi, ta nghe đây, nói đi, ta còn vội về trông coi lăng của Thủy Hoàng đế bệ hạ, sợ đi lâu có chuyện.”
“ Đã thông minh như thế thì tự nghĩ đi.” Hà Sầu Hữu không ngờ Vân Lang vô sỉ tới mức lấy cả Thủy hoàng lăng ra gây khó dễ cho mình, đứng dậy bỏ đi, để lại một câu khô khốc.
Vân Lang gãi đầu đùa hơi quá lửa làm người ta giận thật rồi, Hà Sầu Hữu không nói, y cũng hết cách, dù sao ngay cả A Kiều lẫn Trường Bình đều không biết là ai, các nàng không đoán ra, Lý Cảm và Tào Tương cũng không đoán được.
Nếu là hoàng đế khác, Vân Lang còn có thể suy luận một chút, còn với Lưu Triệt tư duy thiên mã hành không, càng đoán càng sai mà thôi, tên này dựa vào phương thức làm người ta đoán không thấu để nhanh chóng thâu tóm quyền lực trong tay.
….
Đại trướng trung quân.
“ Tướng quân, lời thiên tướng nhà mỗ, Mã Lão Lục đã chuyển rồi, giờ có thể đi nghỉ được chưa?” Mã Lão Lục đứng thẳng trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, lời nói ra cũng trực tiếp dứt khoát, chẳng hề che dấu ý nghĩ muốn tới thanh lâu khoái hoạt.
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu:” Biết rồi, ngươi đi đi.”
Mã Lão Lục vừa rời quân trướng liền nhìn thấy một thiếu niên mặt trắng tuấn tú hơn cả đám bà nương mà hắn gặp ở dọc đường tới đây, lại còn cười rất tươi khoe hàm răng trắng.
“ Ái chà chà, dũng sĩ từ Bạch Lang Khẩu tới phải không, lại đây, lại đây chúng ta trò chuyện, thiên tướng của ngươi có khỏe không?” Thiếu niên vẫy tay gọi:
“ Thiên tướng nhà mỗ ăn được uống được, đấm chết cả hổ, tất nhiên bình yên vô sự.”
“ Thế thì tốt, thế thì tốt, tới khi đó đại quân Hữu hiền vương tới, phải dựa vào hổ uy của thiên tướng nhà ngươi, giết nhiều địch vào nhé.”
Mã Lão Lục cười ha hả:” Được quân tư mã coi trọng, trên dưới Bạch Lang Khẩu nhất định dũng mãnh giết địch, chết không quay đầu. Khi ấy mong ngài chuẩn bị cho vài cái quan tài, tốt nhất là nhặt đầu, tay chân, mắt rơi rụng vào, đừng để sót cái gì. Nhất là thứ trong quần, chớ cắm nhầm nhé, cái của mỗ tương đối lớn.”
Thiếu niên đó tất nhiên là Vân Lang, y nhìn Mã Lão Lục từ trên xuống dưới, bất giác gãi đầu than:” Bà nó, tà môn thật, gần đây gặp bọn đầu trọc không tên nào là dễ đối phó. Được rồi, nói đi, có yêu cầu gì nói mau, ta cho ngươi cơ hội, nếu không đừng trách Kỵ đô úy không nể mặt đồng bào thủ túc, thấy chết không cứu.”
Mã Lão Lục là người sảng khoái:” Cho mỗ một đĩnh vàng, nghe nói bảo mẫu trong câu lan mạnh tay lắm, không có chút tiền phòng thân không dám vào.”
Vân Lang thuận tay ném ra một đĩnh vàng, Mã Lão Lục bắt ngay chả ngại ngùng gì, sau đó thần bí ghé cái mồm thối tới gần tai Vân Lang:” Thiên tướng mà mỗ muốn tìm sống trong chết.”
Vân Lang chau mày:” Thế thì khó, dù sao quân lệnh khó cãi, nghĩ tới gần trăm người các ngươi đi cản hai vạn quân Hung Nô, lòng ta như có kim đâm.”
“ Mỗ tới quân doanh nhìn khắp nơi chuẩn bị toàn đồ dẫn hỏa, hẳn tư mã sớm có tính toán, mỗ là tên thập trưởng nho nhỏ, chết có là cái gì, nhân lúc chưa chết khoái hoạt một phen, ngài nói phải không?”
Vân Lang ve cãi cằm không râu:” Biên quân tây bắc ai dám coi Mã Lão Lục ngươi là thập trưởng? Nghe nói năm xưa ngươi một mình đuổi mười một Hung Nô, ba ngày sau mang mười một cái đầu về, nói xem có cách gì hay không, ta nghe đây.”
Mã Lão Lục cầm đĩnh vàng tung hứng:” Không nói chút hữu dụng không được rồi, vàng của tư mã khó cầm quá, năm nay mua nhiều mục dân ít, cỏ dại ở Bạch Lang Khẩu mọc um tùm, kế hỏa công của ngài là chính xác, chỉ là chớ đốt luôn phong hỏa đài.”
“ Chất dẫn cháy thì ta chuẩn bị rồi, nhưng quân tốt Kỵ đô úy không biết cách phóng hỏa, phải làm sao đây?” Vân Lang thở ngắn than gian:
Mã Lão Lục nghe vậy biết ngay Vân Lang không có ý đồ tốt, vội nắm lấy tay y trả vàng lại:” Vàng này nóng tay quá.”
Vân Lang lại ấn vàng vào tay Mã Lão Lục:” Ngươi tới đây ắt trong lòng các ngươi có chủ trương rồi, vậy thì nói xem, quân ta sẽ phối hợp.”