Mã Lão Lục chửi thầm không thôi, biết ngay cái bọn mặt trắng không tốt đẹp gì rồi mà, trước nay hắn đi báo quân vụ đã có ai niềm nở đâu, đáng nhẽ ngay từ đầu phải tránh xa y, nhổ phẹt bãi nước bọt xuống đất:” Mẹ nó, trước kia lập công mà không được làm thượng quan, mỗ cứ thấy oan, giờ chứng kiến thủ đoạn của ngài, Lão Mà đúng là đáng làm quân tốt cả đời.”
“ Cỏ dại ở Bạch Lang Khẩu sở dĩ tốt như thế là do bọn mỗ cố ý chăm sóc, chính là khiến người Hung Nô biết, đây không phải nơi tác chiến tốt, khiến chúng biết khó mà tự lui binh. Nếu chỉ có hai nghìn Hung Nô tới, bọn mỗ có thể dùng một bó lửa đuổi hết chúng, lần này địch quá đông, e rằng riêng thám báo chúng phái đi cũng quá số lượng huynh đệ trong phong hỏa đài.”
“ Phóng hỏa sớm thì vô ích, phóng hỏa muộn thì có khi chém giết với địch một hồi, không biết còn ai sống mà phóng hỏa không, cục diện như thế, quân tư mã có gì chỉ giáo?”
Vân Lang bội phục vỗ vỗ Mã Lão Lục ăn mặc rách rưới vá víu như cái bang:” Đầu trọc đúng là khó chơi, xem ra bọn ta không kéo các ngươi một tay, các ngươi không phóng hỏa hả?”
Mã Lão Lục xoa tay:” Nào dám, nào dám, là do bọn mỗ nhân thủ không đủ.”
Vân Lang thân thiết kéo tay hắn:” Nói tỉ mỉ xem nào, chúng ta muốn giảm thiểu thương vong thì phải đoàn kết chân thành, phóng hỏa ra sao, nhất định phải thương thảo kỹ càng.”
Mã Lão Lục tình cờ nhìn thấy một hàng Khương phụ ăn mặc sạch sẽ gọn gàng từ thương binh doanh đi ra, nhìn muốn lồi cả mắt. Vân Lang còn cứ nghĩ hắn ta nhìn thấy Hồ cơ kia, quay đầu lại hóa ra là Khương phụ.
“ Nữ nhân trong thành thật là đẹp, vóc dáng tốt, tư mã có phúc quá.”
Tên này sở thích có vẻ đặc thù, Vân Lang tò mò:” Sao, thích Khương phụ à?”
“ Cứ nữ nhân là thích.” Mã Lão Lục trả lời hết sức thật thà:
Cứ nghĩ Vân Lang sẽ chế nhạo mình, không ngờ y vô cùng cảm thông:” Vậy mai nói chuyện, đừng chết ở câu lan nhé.”
Mã Lão Lục chạy ngay khỏi quân doanh đi tìm hai tên đồng bọn, ước lượng số vàng trong tay, ba tên phát điên tóm người qua đường hỏi đường đến thanh lâu.
Vân Lang đi vào quân trướng thì Hoắc Khứ Bệnh ngồi khoanh chân trên ghế nhắm mắt trầm tư, chẳng cần mở mắt ra xem ai đang nói.
“ Người sơn môn các ngươi làm gì cũng thích thần thần bí bí, chẳng quang minh chính đại gì cả, ngươi và tên đầu trọc đó thì thầm với nhau cái gì thế?”
Vân Lang thuận tay lướt qua giá vũ khí, không có tí bụi nào, sở thích của tên này ngày càng hạn chế:” Đừng nên xem thường bất kỳ ai, Mạc Yên thủ ở Bạch Lang Khẩu mười mấy năm không phải vô dụng đâu, nếu lần này không phải Bạch Đăng Sơn lệnh tử thủ, nói không chừng họ lập được chiến tích khiến mọi người giật mình đấy.”
“ Tuy Mạc Yên là tướng quân không tệ, nhưng người được tin tưởng nhất ở đó lại là Mã Lão Lục, người này quân công cái thế nhưng vì nhiều nguyên nhân mà lỡ dở, đáng tiếc.”
Hoắc Khứ Bệnh nghe tới tên Mã Lão Lục thì mở mắt:” Lấy chiến công thực tế ra, ta không cần biết ngươi hứa hẹn gì với hắn hay trước kia ra sao, ta chỉ cần nhìn hiện tại, nếu hắn lập công, ta dám bẩm trước mặt bệ hạ, đòi lại công bằng cho hắn. Chỉ là kẻ này cạo trọc đầu chứng tỏ là không dám đối diện với quá khứ, lỡ hắn làm chuyện gì kỳ quái thì ngươi khống chế ra sao?”
“ Khỏi lo, hai đồng bọn của hắn có được hai đĩnh vàng, một gói độc dược.”
“ Đơn giản thế à?”
“ Cần gì phải phức tạp chứ, cho nên ngươi muốn dùng Mã Lão Lục thì cứ dùng đi, không phải lo hậu quả.”
Hoắc Khứ Bệnh thở dài:” Loại chuyện này về sau ta không hỏi ngươi nữa, ngươi tốt nhất cũng đừng nói với ta, trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn, nhiều hành vi của ngươi khiến ta thấy ngươi đúng là kẻ xấu.”
“ Còn nữa, ngươi và Đầu Trứng có chuyện gì thế? Lão già đó luôn vô tình tỏ thiện chí với ngươi, ngươi thì chọc giận ông ta, vậy mà ông ta vẫn nhịn ngươi, thật kỳ quái.”
Vân Lang nói dối quen mồm, thuận miệng có lý do ngay:” Trao đổi lợi ích thôi, tạm thời là thế, sau này đoán chừng nhiều dây dưa hơn.”
Một tiếng sấm nổ trên đầu quân trướng, tiếp ngay đó là giọt nước mưa lộp độp rơi xuống, bầu trời như cái sàng chứa nước, có chỗ mưa thậm chí thành cột nước, hung dữ ném xuống mặt đất.
Vân Lang mở toang cửa sổ, hơi nước ùa vào, ướt cả áo, có điều hít vào rất sáng khoái.
Trận mưa lớn bất ngờ này tuyên bố mùa thu tới rồi, một khi mây thu mưa tạnh, thời tiết sẽ lạnh đi từng ngày.
Hoắc Khứ Bệnh đứng lên, đi ra cửa sổ nhìn mưa:” Khi mưa dừng, đường khô là ta lên đường, chắc không về Thụ Hàng thành nữa.”
“ Ta chưa biết thủ tướng tới thay là ai.” Vân Lang còn chuyện chưa yên lòng, Thụ Hàng Thành là tâm huyết của y:
“ Người Tô Kiến không thể được tuyển, bệ hạ không cho phép cữu cữu ta một mình nắm quyền quân đội thì cũng không cho ông ta một tay che trời ở tây bắc. Địa vị Thụ Hàng thành sau này sẽ còn cao hơn Bạch Đăng Sơn, chức vị của Chu Mãi Thần cao hơn Tô Kiến cho thấy điều đó.” Hoắc Khứ Bệnh phân tích:” Như vậy người thay thế chúng ta sẽ gánh sứ mệnh trọng đại, bệ hạ sở dĩ phong tỏa tin tức nghiêm ngặt là lo Tô Kiến có tâm tư khác. Người tới truyền lệnh không thu hổ phù của ta, chứng tỏ người kia không tới thay chúng ta, mà còn có hổ phù cao hơn chúng ta.”
Lần đầu tiên nghe Hoắc Khứ Bệnh phân tích chính trị, Vân Lang cũng không bất ngờ, hắn vốn là kẻ lợi hại, chẳng qua là quá say mê với chiến trường thôi.
“ Ai cũng nói Hữu Hiền vương sẽ qua Bạch Đăng Sơn, Thụ Hàng thành, nhưng mà hắn đâu phải con Tô Kiến mà nghe lời ông ta, tuy đoạn đường này ngắn, nhưng dễ gặp phục kích, Hữu hiền vương không thể không nghĩ tới.”
“ Trên hoang nguyên khắp nơi là đường, chỉ cần đi đường vòng là có thể tránh chiến tranh, bảo tồn thực lực. Ta chẳng hiểu Tô Kiến bằng vào cái gì cho rằng Hữu hiền vương nhất định đi theo đường mà ông ta hy vọng. Nhất định có vấn đề, cho nên ta mới tốn công tìm hiểu chuyện liên quan.”
Hoắc Khứ Bệnh cười:” Ít nhất ta tin không có chuyện Tô Kiến câu kết với Hung Nô.”
“ Thế nên ta mới thấy quái lạ, ngay từ đầu chuyện này đã không có gì bình thường rồi, nó làm ta không yên tâm. Giờ chỉ hi vọng trận mưa này to vào, lâu vào. Ba ngày là đủ rồi, có câu mưa lớn một ngày, đường xá ngăn cách, mưa lớn hai ngày, đại quân dừng bước, mưa lớn ba ngày, lên cao lập trại, mưa lớn năm ngay, tính chuyện lui binh. Ta không cần năm ngày, chỉ hi vọng mưa ba ngày là đủ, chúng ta hẳn nhận được văn thư lui binh, chuyện Thụ Hàng thành không liên can tới chúng ta.”
“ Ồ, xem ra gần đây lại còn bỏ công sức ra nghiên cứu binh thư, tiến bộ đấy.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ lưng Vân Lang:” Muốn rút khỏi vũng bùn à?”
“ Ngươi muốn nhảy vào sao?” Vân Lang lắc đầu:” Nếu là chiến sự bình thường ta tin ngươi, đánh thì đánh thôi, sợ gì. Nhưng một khi dính líu triều chính vào, tất cả đều biến vị, đôi khi thắng lại còn mang tội. Ta chẳng qua không muốn hi sinh cho kẻ khác hưởng lợi.”
“ Ông trời không cho ngươi như ý đâu, trận mưa này vừa gấp vừa lớn, đạo lý cương thì chẳng bền là thế, cùng lắm tối nay mưa dừng.”
Hôm nay dừng ở đây nhé!
Vinh danh thêm hai thần vệ Ngongan ( Ngớ ngẩn?) , Huyvdh (Huy vãi đ thừa h?)