Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 531 - Q3 - Chương 152: Đi, Tất Cả Đều Phải Đi.

Q3 - Chương 152: Đi, tất cả đều phải đi. Q3 - Chương 152: Đi, tất cả đều phải đi.

Chuyện đúng như Hoắc Khứ Bệnh nói, mưa không kéo dài được bao lâu, chưa đợi trời tối thì mặt trời đã lộ ra, nhưng nước Đại Hà dâng lên ít nhiều, các dòng suối nhỏ đổ vào, nước sông đục hơn, chảy cuồn cuộn.

Có lẽ lúc này đại quân của Hữu hiền vương đang rầm rộ áp sát Bạch Đăng Sơn rồi.

Sắc mặt Hà Sầu Hữu rất không tốt, không ngờ chủ động đi tìm Vân Lang nói:” Mục tiêu của Hữu hiền vương vốn là Thụ Hàng thành mà không phải Bạch Đăng Sơn.”

Vân Lang ngạc nhiên:” Vì sao?”

“ Theo như Tú Y sứ giả thăm dò được, hắn muốn nhổ Thụ Hàng thành, bắt dân chúng, cướp vật tư, như thế dựa uy chiến thắng danh chính ngôn thuận về Hà Tây đòi lại mục trường và bộ tộc bị xâm chiếm.”

Vân Lang tức thì hiểu ra, có chút tức giận:” Nói vậy Kỵ đô úy đi Bạch Lang Khẩu là để làm đạo phong tuyến đầu tiên, chứ không phải làm hậu đội cho Bạch Đăng Sơn à, các người làm trò gì vậy?”

Hà Sầu Hữu không trả lời Vân Lang mà chỉ nói:” Y Trật Tà đánh Hữu Bắc Bình, Bạch Đăng Sơn chi viện Lý Quảng, không có binh lực ứng chiến Bạch Lang Khẩu. Còn trận chiến Bạch Lang Khẩu không thể không đánh, Kỵ đô úy phải giữ Hung Nô ở đó, Chu Mãi Thần sẽ tới Thụ Hàng thành trước dự định.”

Đã không có quân Bạch Đăng Sơn hỗ trợ, lại còn muốn bọn họ giữ chân Hung Nô, có khác gì lấy bọn họ làm mồi để như Hung Nô vào bẫy, kẻ nào lại dám lập kế hoạch này, coi thường tính mạng hơn hai nghìn tướng sĩ? Vân Lang vừa nghĩ tới đó thì sững người, đưa tay chỉ lên trời, nhìn Hà Sầu Hữu với vẻ không tin nổi:” Hắn tới à?”

Hà Sầu Hữu kinh ngạc:” Đoán ra rồi hả?”

“ Thế thì xong rồi, chẳng có gì phải lo, ha ha ha.” Ra là thế, ra là thế, tên đó làm việc quả thực không ai đoán trước được, Vân Lang tuy cực kỳ bất ngờ, song lại cười lớn, hoàng đế ngự giá thân chinh, đại quân Tế liễu doanh toàn bộ xuất kích, lực lượng này dễ dàng bóp chết hai vạn quân Hung Nô, chẳng trách lại đi đánh một trận không cần thiết như thế:

Hà Sầu Hữu lắc đầu:” Cái này thì ngươi đoán sai rồi! Bệ hạ tự ý xuất cung, bên cạnh chỉ có một vạn hai nghìn thân quân, hộ vệ là Đại tướng quân Vệ Thanh, thừa tướng Công Tôn Hoằng cũng tới.”

“ Cái gì!?” Vân Lang rống lên, gân cổ chằng chịt, giờ thì y hiểu rồi, hiểu hết rồi:” Chẳng trách các ngươi hạ lệnh tử thủ, chẳng trách các ngươi tự tin Hữu hiền vương sẽ đi đường này, các ngươi muốn Kỵ đô úy ta làm con mồi kìm chân Hung Nô, sau đó đại quân của bệ hạ kéo tới giết sạch chứ gì. Ngự giá thân chinh, ha ha ha, té ra hoàng đế ngự giá thân chinh là thế này ...”

Hà Sầu Hữu chẳng bận tâm tới lời mỉa mai của Vân Lang, dặn:” Nhớ, tên bệ hạ là Lưu Đức Thắng.”

“ Bất kể nói thế nào thì trận này cũng phải đánh chắc rồi, đáng thương cho tướng sĩ đang ngóng trông được về nhà, các ngươi thực sự không có chút cảm thương nào với đồng bào sao?” Vân Lang vẫn tức sôi gan, y chỉ thiếu điều chửi thẳng Lưu Triệt là quân khốn kiếp coi mạng người như cổ rác nữa mà thôi, cố gắng lấy lại bình tĩnh:

Hà Sầu Hữu lạnh giọng:” Không được cho Hoắc Khứ Bệnh biết, trong triều có người hoài nghi Kỵ đô úy các ngươi vẻn vẹn hai năm mà liên tiếp lập kỳ công. Bệ hạ mới dẫn một đám người tới Bạch Lang Khẩu để xem Kỵ đô uy các ngươi.”

Vân Lang xua tay, nhạt giọng nói:” Không cần nói nữa, ta sẽ không nói với ai cả, một chữ cũng không nói.”

Từ bè lên bờ, Vân Lang liên tục bóp trán suy nghĩ, trận này dù Kỵ đô úy có liều mình chết sạch cũng chẳng ai thèm để ý, chỉ cần hoàng đế chỉ huy thắng lợi, cho dù quân hắn dẫn theo chết sạch cũng không sao.

Trận chiến này Lưu Triệt phải thắng, hắn sẽ không chấp nhận kết quả khác.

Vân Lang tin rằng, chỉ cần biết hoàng đế đang nhìn, người cầm vũ khí là sẽ lên chiến trường không hề sợ hãi, bất kể quân tướng hay tư lại, quan văn.

Bọn họ muốn hoàng đế chứng kiến sự vũ dũng của mình, muốn thấy sự trung thành của mình, thời khắc này một phần công lao hơn bình thường cả trăm lần.

Đến giờ cơm, nghe nói hôm nay Vân Lang có món ngon, Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Lý Cảm mò tới phòng y ở hậu quân doanh.

Kết quả là Tào Tương phát hiện Vân Lang ngồi trên giường học y gặm bánh lớn, trước mặt ngoài một cái giỏ bánh thì chẳng có cái gì.

“ Sơn hào hải vị đâu rồi?” Tào Tương lục lọi khắp nơi hỏi:

Hoắc Khứ Bệnh lấy cái bánh lớn trong giỏ, ngoạm một miếng hỏi:” Có chuyện gì?”

Vân Lang chỉ Tào Tương:” Trận Bạch Lang Khẩu này ngươi phải đi.”

Tào Tương sửng sốt chỉ bản thân:” Ta à? Ta đi làm cái gì, ta còn đang bận thống kê vật tư trong thành.”

Vân Lang nang ngược tuyên bố:” Không cần quản nữa, ngươi phải đi, hơn thế còn phải đi đầu quân trận, yên tâm đi, ta cũng ngồi chiến xa ở bên cạnh ngươi, ngươi không chết một mình đâu.”

Tào Tương lặng người cầm cái bánh ngồi phịch xuống giường, đồn xiêu phách lạc.

Vân Lang lại bảo Lý Cảm:” Lấy hết bản lĩnh của ngươi ra mà đánh, biểu hiện càng dũng mãnh càng tốt.”

Lý Cảm cười:” Tất nhiên rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày không hiểu Vân Lang lên cơn gì:” Ngươi và A Tương khỏi đi.”

“ Đi hết, Vệ Kháng, Tạ Ninh, không thiếu một ai.”

Lý Cảm trố mắt:” Vệ Kháng lên trận thì có mà dâng đầu cho người ta, chân Tạ Ninh vừa lành, không thích hợp cưỡi ngựa tác chiến.”

Vân Lang nhìn chằm chằm cửa sổ, nói như hết hơi:” Đi hết, trận này nếu không cho ai lên trận giết địch, người đó sẽ hận ta cả đời.”

Tào Tương rất muốn lăn lộn trên mặt đất, lăn mấy vòng trên nền đất cứng liền nhận ra, giờ than thân trách phận cũng vô ích, chẳng bằng chuẩn bị cho mình thêm vài tầng khải giáp còn hữu dụng hơn.

“ Xảy ra biến có gì rồi?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi ngay, quyết định của Vân Lang không giống tính cách của y:

“ Một người tên Lưu Đức Thắng sẽ tới xem chúng ta đánh trận.”

Hoắc Khứ Bệnh quay sang Tào Tương:” Lưu Đức Thắng là ai?”

“ Thứ sử Lưu Lăng Lưu Đức Thắng, Quảng Bình vương Lưu Đức Thắng, Trung đại phu Lưu Đức Thắng ...” Tào Tương ôm đầu nói liền một hơi ba cái tên sau đó nghĩ ra cái gì khựng lại mất một lúc lẩm bẩm:” Nếu thực sự là họ tới thì gia gia bày tiệc mừng rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh đứng bật dậy, hai tay siết chặt run giọng hỏi:” Thật sao?”

Vân Lang gục đầu:” Thật.”

Lý Cảm nhìn ba người, xua xua tay trước ba khuôn mặt đờ đẫn:” Này, ta tương đối ngốc, các ngươi không nói rõ được à? Thần thần bí bí gì thế?”

Hoắc Khứ Bệnh tức thì lấy lại tinh thần, âm trầm nói:” Ngươi chỉ cần biết lên chiến trường một mực thẳng tiến là được, dù chiến tử cũng không được lui nửa bước, nếu không Lý thị sẽ mang nhục cả đời.”

“ Ha ha ha ...” Nói tới mức này, Lý Cảm ngốc tới mấy cũng hiểu rồi, theo thói quen cười mấy tiếng, rồi mới nhận ra vấn đề, bịt miệng lại rồi chửi bậy: “Mẹ nó!”

Tào Tương lại bắn đầu ăn bánh, ăn rất nhanh, chuyến này phải đem thân ra làm mồi nhử rồi, không có chỗ lui, thế nào cũng phải dụ được cá lớn tới đớp để người ta kéo câu.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn mặt trời bên ngoài, lẩm bẩm:” Nắng to, ba ngày sau mặt đất sẽ khô, lần này toàn quân xuất phát.”

Vân Lang hít một hơi, có huynh đệ chia sẻ, cảm giác trấn tĩnh hơn nhiều:” Ta đoán trong vòng hai ngày nữa Chu Mãi Thần sẽ tới, nếu không Đầu Trứng không ngả bài với ta, bàn giao xong là lập tức xuất phát, đi bố trí sớm sẽ tốt hơn.”

Chuyện tới đây nhiều lời vô nghĩa rồi, Tào Tương chạy đi trước tiên miệng vẫn ngậm bánh, Hoắc Khứ Bệnh ăn hết bánh mới đi, Lý Cảm lấy một cái bánh rồi đi, còn Vân Lang thì đi tìm Tô Trĩ.

Bình Luận (0)
Comment