“ Huynh lại phải lên chiến trường à?”
Vân Lang vừa đem an bài của mình nói ra, Tô Trĩ đã như mèo dẫm phải đuôi, thường xuyên cứu chữa thương binh, nàng quá hiểu chiến trường là nơi thế nào:” Bao nhiêu người như thế, không đi không được sao?”
“ Lần này không thoát được rồi, vì không ai thoát được, hoàng đế cũng ra trận, ta là thần tử làm sao có thể không đánh!” Với Tô Trĩ, đương nhiên Vân Lang sẽ không giấu diếm gì:
“ Hoàng đế sẽ tới à?” Giọng Tô Trĩ tức khắc nhỏ đi rất nhiều:
Vân Lang yêu thương vuốt má nha đầu thông minh này:” Ừ, còn dùng tên giả.”
“ Muội cũng đi, muội phải đi trông chừng huynh.”
“ Nói linh tinh, nữ tử lên chiến trường làm gì?”
“ Có nữ tướng quân thì cũng phải có nữ y quan chứ, muội là y quan, đâu phải bí mật gì trong quân nữa.” Tô Trĩ không phải làm nũng, mà hết sức kiên quyết, còn lý lẽ đường hoàng:” Kệ, nhất định muội phải đi, huynh nghĩ mà xem, trận đánh này sẽ có bao nhiêu ngươi tử thương, chẳng phải huynh thường nói phải cố gắng đem nhiều người về nhà hết mức có thể à? Nên muội phải đi.”
Vân Lang đi đi lại lại trong phòng mấy lượt, cuối cùng dừng lại:” Cũng được, để hoàng đế thấy y thuật của muội, sau này muội kiến lập Tuyền Cơ Thành cũng dễ dàng hơn.”
Tô Trĩ dựa vào lòng Vân Lang:” Muội không bận tâm Tuyền Cơ Thành gì hết, muội chỉ cần ở bên huynh thôi, dù mỗi ngày được nhìn huynh một cái cũng vui rồi.”
“ Ta cũng thế.” Vân Lang nghe mà trái tim run rẩy, nhu tình tràn ngập ánh mắt, hơi cúi đầu hôn thiếu nữ mà trước nay chỉ coi nàng như tiểu sư muội tinh nghịch chỉ biết làm phiền mình:
“ Huynh đi đi.” Biết đây là thời khắc quan trọng, Tô Trĩ không quấn lấy Vân Lang như mọi ngày mà còn chủ động đẩy y ra, vì Vân Lang có rất nhiều việc để làm, không có thời gian chàng chàng thiếp thiếp:
Thương binh doanh của nàng cũng có vô số chuyện cần chuẩn bị, những thương binh tới nay chưa bình phục cần chiếu cố, chuẩn bị thuốc men, chọn những Khương phụ bạo gan nhất đi theo mình, nhất là người dám giúp nàng cưa chân tay thương binh.
Từ sau khi thông báo với tất cả người cần biết, Vân Lang không bỏ lỡ giây phút nào, huy động toàn bộ công tượng trong thành, tập trung gia cố chiến xa. Lần này chiến xa của y lớn hơn, trông càng hung tợn hơn, dao lắp ở trục xe chuyển thành trảm mã đao, trục xe, thành xe gia cố vững chắc không dễ bị gãy, bốn bên chiến xa lắp thêm bốn thanh đao, một cái giá để dựng thiết tí nỏ, khi lên chiến trường chắc chắn không địch thủ.
Trên người chiến mã được mặc áp giáp bằng da dày, lang nhã tiễn của Hung Nô không thể gây nhiều tổn hại cho nó, đầu lắp sừng sắt nhọn hơn cong cong hướng lên trên như sừng tê.
Dù là thế Vân Lang vẫn thấy chưa đủ, song thời gian rất gấp gáp rồi, khi vũng nước trên mặt đất bay hơi hết, đội kỵ binh hai nghìn năm trăm người của Hoắc Khứ Bệnh liền xuất phát.
Sau đó Tào Tương dẫn một trăm chiến xa ngựa kéo và hai trăm chiến xa trâu kéo, cùng lượng gia súc, vật tư khổng lồ tiến về Bạch Lang Khẩu.
Vân Lang đi tiễn chân rồi đứng bên công thành chờ đợi vị thành thủ mới, để làm công tác bàn giao.
Từ xa có một đội xe ngựa không lớn đi tới, tốc độ rất chậm, mãi mới tới được trước thành, nam tử mặt như bạch ngọc, râu ba chỏm, đứng vịn cửa khoang xe mở rộng mỉm cười với Vân Lang:” Vân gia tử phải không?”
Vân gia tử không đáp, xông tới nắm bộ râu đẹp đẽ Chu Mãi Thần kéo xuống xe, đánh túi bụi.
Một nam tử béo trắng không râu từ xe khác nhảy ra nhìn cảnh này mà hết hồn, khẽ hỏi Hà Sầu Hữu:” Vân gia tử đây à? Sao nóng tính thế?”
Hà Sầu Hữu thản nhiên đáp:” Bị lão phu áp chế quá lâu, chuyện gì cũng bị cản trở, có chí mà khó thể hiện, bụng đầy lửa giận, có chút ngỗ nghịch là dùng nắm đấm nói chuyện.”
“ Ra thế ra thế.” Nam tử béo nhìn Vân Lang như hổ dữ chỉ lắc đầu, mời Hà Sầu Hữu vào thành, không can thiệp:
Xưa nay Chu Mãi Thần bề ngoài luôn chỉnh chu hoàn mỹ lúc này mũ đã bay mất, tóc tán loạn, mũi chảy máu, bỗng nhiên gặp họa không hiểu ra sao, hét:” Thiếu thượng tạo cớ gì vô lễ như thế?”
Vân Lang có thể không đánh nổi Hoắc Khứ Bệnh hai tay bị trói chứ một quan văn thì chỉ có phận ăn đòn thôi, đánh chán phủi tay:” Lòng khó chịu, kẻ nào coi thường mỗ gia là nổi giận.”
Chu Mãi Thần hai chân dang ra đất chằng còn tí hình tượng nào, hắn tuy tức giận song còn lý chí:” Thiếu thượng tạo có gì không hài lòng với chuyện lão phu tới đây sao?”
Vân Lang gỡ cọng rơm dính trên đầu xuống:” Ngươi tới Thụ Hàng thành, ta nửa mừng nửa lo. Mừng là có người thay mỗ rồi, lo là phái ngươi tới, e tài lớn dùng vào việc nhỏ.”
Chu Mãi Thần lau máu mũi, giận lắm:” Dù là thế cũng không thể đối xử với lão phu như vậy, quốc triều đã bao giờ có chuyện thái thú đi nhậm chức bị người ta đánh chưa?”
“ Phải đánh, ta gọi đây là dằn mặt, nhớ khi xưa ta tới Thụ Hàng thành, lòng đầy tráng chí, hai năm qua, mấy lần sinh tử, chẳng biết rằng vô vi mới là bình an.” Vân Lang ngồi trên tảng đá chắp tay một cái:” Sớm nghe thái thú là rồng giữa loài người, lo ngươi chướng mắt với Thụ Hàng thành hỗn loạn, ra sức chỉnh đốn, thế thì sai rồi, còn có nguy hiểm tới tính mạng.”
“ Thái thú mới tới, mỗ nghèo túng không có đại lễ nghênh tiếp, nghĩ đi nghĩ lại, dùng nắm đấm là thích hợp nhất. Một là có thể trừ bỏ đi cái kiêu ngạo của thái thú, hai là nói với ngài ở Thụ Hàng này không phải do thành thủ định đoạt, ba là mong thái thú truyền lại truyền thống này cho thái thú tiếp theo.”
“ Lễ vật này là thỏa đáng nhất, chút lễ mọn mong thái thú thu nhận.”
Chu Mãi Thần mỗi từ nghe đều rõ ràng, nhưng gộp lại thành lời thì ông ta lại không hiểu, thế nhưng cũng nhận ra Vân Lang làm vậy không phải vì vô lễ, mà có thâm ý, đang suy nghĩ thì thấy Vân Lang đã lên ngựa, túi hành trang nặng nề, xem chừng muốn đi xa, vội gọi:” Thiếu thượng tạo khoan đã.”
“ Mong rằng không bao giờ gặp lại.” Vân Lang nói xong vỗ cổ ngựa du xuân, nó liền tung vo chạy vào thảo nguyên xa xăm:
Nam tử béo vào thành, nơi đầu tiên tới là kho lương, khiếm tra xong thở phào:” Quả nhiên là nơi màu mỡ.”
Hà Sầu Hữu cười:” Thái trung đại phu chớ lo, lương thảo cung ứng cho bệ hạ không thành vấn đề.”
Thái trung đại phu Hoàng Lãng khom người thi lễ:” Mỗ đâu dám không tin Hà công, chỉ là Thái tổ Cao hoàng đế bị vây ở Bạch Đăng Sơn không xa, không dám xem thường.”
“ Cẩn thận tất nhiên là không sai, đích thân kiểm tra cũng là nên làm, lão phu chỉ hỏi, thân là ngôn quan bên cạnh bệ hạ, sao không khuyên can.”
Hoàng Lãng thở dài:” Bệ hạ uy long hổ, hành động đều có tính toán, há mỗ có thể khuyên can tác động? Lần này bệ hạ xuất thành không mấy ai ở Trường An biết, đều cho rằng bệ hạ đi săn.”
“ Vậy chuyến bắc du này của bệ hạ là hứng thú bất chợt?”
“ Ài, chính thế, hôm đầu mỗ còn cùng bệ hạ đi săn, hôm sau đã lên đường bắc thượng. Khi ấy còn nghĩ bệ hạ nổi hứng du hành ngắm sông, tới bên Đại Hà, không ngờ bệ hạ lệnh qua sông, khi ấy mới biết.”
Hà Sầu Hữu liên tục lắc đầu:” Nguồn cơn là gì?”
“ Quân báo Bạch Đăng Sơn, Y Trật Tà tới Hữu Bắc Bình, bệ hạ cho rằng Bạch Đăng Sơn không thể không cứu Hữu Bắc Bình, lại chẳng thể tùy ý bỏ qua Hữu hiền vương tàn phá Thụ Hàng thành. Biên ải thiếu quân, bên cạnh bệ hạ lại có một vạn hai nghìn quân, thế là vừa vặn.”
Sắc mặt Hà Sầu Hữu không thay đổi, nhưng giọng nói chói tai hơn mấy phần:” Các ngươi cứ thế thuận theo bệ hạ?”
“ Không làm gì được.”
“ Hừ, một đám vô dụng chỉ biết nịnh bợ, mai ra sông trông coi bè gỗ cho lão phu, lão phu phải đích thân đi Bạch Lang Khẩu một chuyến.”
Hoàng Lãng miệng vâng dạ, cái mặt béo trắng nhăn nhúm như bánh bao.