Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 533 - Q3 - Chương 154: Toàn Người Bi Thương.

Q3 - Chương 154: Toàn người bi thương. Q3 - Chương 154: Toàn người bi thương.

Chu Mãi Thành tới phủ thành chủ, tắm rửa xong liền bắt đầu đi tuần thành.

Hoắc Khứ Bệnh dẫn đi toàn bộ quân tốt, Vân Lang dẫn theo Truy trọng doanh, Hà Sầu Hữu không cho hắn tới gần kho, thủy trại bên sông, nên chuyến đi đầu tiên đành hạ giá biên thành.

Ngõ nhỏ âm ô uế xú khí trùng thiên, rất nhiều lồng gỗ đã mọc rêu, tù phạm trong lồng kẻ thành thi hài, kẻ còn xương trắng, một số không ra dạng người thoi thóp chờ chết.

Chu Mãi Thần từng đi dẹp loạn, không lạ cảnh này, chỉ là rõ ràng không ai thủ vệ, nếu người ngoài muốn cứu những người này, kéo khóa một cái là được.

Nhưng mà lồng trống ít, mà đa phần có xác hoặc là xương trắng, có một số Khương phụ ném cho những người sắp chết kia ít thức ăn như nuôi chó, sau đó bỏ đi.

Đám người bị nhốt trong lồng cũng chẳng cầu cứu, đờ đẫn hưởng thụ miếng ăn hiếm có.

Một tư lại đi cùng thấy Chu Mãi Thần tò mò về những người này, vội bẩm báo:” Quân tư mã nói, những người này sống hay chết do người trong thành quyết định.”

“ Họ phạm tội gì?”

“ Bẩm thành chủ, số người Khương này đều là tội nhân hỗ trợ Hung Nô đánh thành, tay nhuốm máu tanh, không đáng thương xót.”

“ Người Khương cũng không thích chúng à?”

Tư lại vội đáp: “ Từ khi quân tư mã tới Thụ Hàng thành, một lòng giúp thành trì phồn vinh, biến tòa thành chết thành nơi giàu có ai nấy có cái ăn cái mặc như bây giờ. Đám tội tù này lại một lòng muốn đuổi chúng ta đi, cho nên người Khương trong thành đối xử như kẻ thù.”

Chu Mãi Thần nhìn thị tập náo nhiệt, Hồ thương đông đảo chào mời mua hàng, thở dài:” Ta thật sự không bằng thiếu thượng tạo ... Thị uy thế là đủ rồi, mau thả những kẻ này ra, mặc chúng tự sinh tự diệt.”

Tư lại do dự:” Những người này e là không tha thứ cho người Khương trong thành.”

“ Thế thì càng nên thả.” Chu Mãi Thần nói xong rời cái ngõ mà người trong thành gọi là ngõ chết này.

Đứng ở đường lớn người qua kẻ lại như mắc cửi, Chu Mãi Thần mỉm cười nghe đủ âm điệu quái lạ như cãi nhau, tiếng chuông lạc đà leng keng êm tai, mùi thơm ngào ngạt chưa ngửi thấy bao giờ, đi về phía thị tập, cứ hàng hóa gì lạ mắt là đều dừng lại hỏi han, mua lấy một ít.

Đợi khi hắn về phủ thì đã là hoàng hôn, tư lai tay xách đủ thứ hàng hóa.

Bộ mặt Hà Sầu Hữu dưới ánh đèn tù mù trông hết sức âm u, cái đầu lại dập dời sáng, tạo thành tương phản rõ rệt.

“ Tiêu quy Tào tùy! Điển chương chế độ của Thụ Hàng thành không được phép sửa đổi, nhất là trước đây trong thành toàn lực nâng đỡ Khương phụ, đàn áp nam tử càng quan trọng, không được phép thay đổi mảy may.”

Nghe những lời này, Chu Mãi Thần thấy mình bị Vân Lang đánh một trận không oan, lúc này hắn cũng muốn đánh người.

Bề ngoài hắn vẫn mình cười, ngữ khí thì hết sức cứng rắn:” Bản quan là thành chủ khâm mệnh chăn dắt Thụ Hàng thành, nên làm gì là chuyện của ta, Hà công cũng không thể vượt quyền.”

Hà Sầu Hữu đứng lên, từ trên nhìn xuống:” Ngươi nghĩ lão phu nói thay cho ai?”

Chu Mãi Thần đối diện với ánh mắt chết người ấy cũng phải toát mồ hôi lạnh, chua chát nói:” Nếu thế bệ hạ chỉ cần chọn một tư lại từ Trường An tới là có thể quản lý nơi này, cớ gì điều bản quan từ trời nam lên đất bắc?”

Hà Sầu Hữu chắp tay sau lưng đi lại vài bước:” Ngươi thân là ưng khuyển bệ hạ, cho dù bệ hạ sai người dắt ngựa làm bàn đạp cũng là vinh diệu. Bệ hạ thấy ngươi còn có ba phần tài cán, nên mới phó thác một nơi trọng yếu như Thụ Hàng thành cho ngươi, sao trong lòng chứa nhiều oán hận như thế?”

Chu Mãi Thần thở dài:” Quà ra mắt của Vân Lang thật hay, đánh cho một bầu nhiệt huyết của mỗ băng lạnh rồi. Những lời của Hà công lại càng diệu, nhớ năm xưa mỗ chỉ là thổ nông, được tiên đế cất nhắc, hoàng ân lồng lộng như thế, đời này tan xương nát thịt cũng khó báo đáp, đừng nói chỉ là có chí khó thi triển, dù cảnh ngộ tệ hơn Chu Mãi Thần cũng ngậm cười ứng phó.”

Hà Sầu Hữu cười lạnh:” Chớ nói lời giận dỗi, càng chớ ghi hận trong lòng, lão phu xưa nay là thế, không muốn nói lời nước đôi. Bệ hạ nhân từ còn cố kỵ thể diện các ngươi, lão phu thì không, ta chỉ cần các ngươi làm việc cho tốt, còn thể diện các ngươi thế nào, ta không quan tâm.”

Chu Mãi Thần bi phẫn hét lên:” Cai trị địa phương tuy làm theo lệ cũ rất trọng yếu, song phải tùy vào thời thế mà thay đổi, không sách lược nào dùng cả trăm năm được. Sách lược hiện giờ có thể phù hợp, nhưng khi Thụ Hàng thành trở nên phồn vinh, sẽ phát sinh biến hóa rất lớn. Khi cần thay đổi mà giữ khư khư cách cũ mới là có lỗi với bệ hạ.”

“ Vân Lang nói, sách lược của y có thể dùng ba mươi năm.”

“ Ba mươi năm?” Hai mắt Chu Mãi Thần đỏ rực, hắn không có ba mươi năm để mà chờ đợi:

Hà Sầu Hữu vô cùng tùy ý nói:” Cứ làm đi rồi tính, còn chuyện nữa, Thụ Hàng thành khác nơi khác, thuế má nơi này đều nhập vào kho thiếu phủ, không vào quốc khố.”

Nói xong Hà Sầu Hữu phất áo rời đi, Chu Mãi Thần vẫn không ngừng đứng đó thở dốc, cuối cùng rống lên:” Tức chết đi thôi.”

…………… …………………… …………………

Trên hoang nguyên cưỡi ngựa thoải mái hơn ngồi xe nhiều, vì thế Vân Lang sau khi bắt kịp đội ngũ liền cùng Tào Tương sóng vai đi cùng nhau.

“ Ta thấy ngươi đánh Chu Mãi Thần, nhưng mà đánh nhẹ quá rồi, mũi chảy tí máu, người ta về nhà chùi một cái là không sao hết, chả tác dụng gì.” Lúc này trời nắng rất gắt, Tào Tương nhấc nón lên hỏi:” Ta định giúp ngươi mà ngươi không cho là vì sao?”

“ Ta nói với Đầu Trứng rất nhiều điều kiện, những điều kiện này sẽ trói chặt chân tay hắn, ta sợ hắn bị tức chết, cho nên đánh một trận trước cho hắn có sức đề kháng, để đến khi nói chuyện với Hà Sầu Hữu không tới mức hộc máu chết.” Vân Lang cũng đội nói rộng vành, nhấc lên trả lời:

“ Mẹ ta trước kia có đánh giá người này, nói hắn là nhân tài hiếm có, bị ngươi trà đạp như vậy, hắn không cam tâm đâu.”

Vân Lang cười ha hả:” Không cam tâm sao được, cuối cùng cũng phải tiếp nhận thôi. Ngươi cũng biết đấy, Hà Sầu Hữu đối xử với chúng ta còn có vài phần nhân từ, chứ kẻ khác, ông ta dày vò chết thôi.”

Tào Tương cẩn thận nhìn quanh rồi mới lớn tiếng nói:” Lão tặc đó sống trên đời này mục đích duy nhất là hại người. cơ mà nói đi phải nói lại, ông ta đối xử với ngươi quá tốt rồi, hay là có khuê nữ tư sinh muốn gả cho ngươi.”

Vân Lang trừng mắt:” Ngươi thích không, ta nhường ưu đãi này cho ngươi đấy.”

Tào Tương cười ha hả chỉ tay lên trời:” Trong lòng ta, Đầu Trứng chết lâu rồi, trải qua một trăm tám mươi loại hình phạt tàn khốc mà chết. Ngươi xem, không có lão tặc, bầu trời cũng xanh hơn.”

“ Ngươi đừng cao hứng sớm, bệ hạ muốn tới Bạch Lang Khẩu, ông ta nhất định cũng tới hộ giá, cùng lắm tối mai sẽ đuổi kịp chúng ta.”

Tào Tương cúi gục mặt xuống, muốn tìm chút vui trong khổ đau cũng không được, tên này còn xấu xa hơn Đầu Trứng, ngưu mã chẳng trách hợp ý nhau.

Tâm tình Vệ Kháng càng tồi tệ, biểu ca hắn hành quân khẩn cấp không cho hắn theo, hắn muốn cưỡi ngựa cùng Tào Tương, nhưng bị Tô Trĩ kéo lên xe trâu, lấy lý do sợ hắn bị ngã ngựa chết.

Nhưng thà chết chứ Vệ Kháng không muốn ở cùng xe với Tô Trĩ, hắn chọn một cái xe trâu chở cỏ khô, leo lên nóc cao nhất, nằm ngắm trời cao mây trắng, kệ cho Tô Trĩ gọi thế nào cũng không đáp.

Mấy tháng qua lúc nào hắn cũng bám theo Hoắc Khứ Bệnh, cùng đi diệt mã tặc, cùng đi truy sát những bộ tộc không chịu quy thuận Thụ Hàng thành.

Trong thời gian đó Vệ Kháng cũng có chút thu hoạch, chặt đầu ba cấp, là quân công thật sự, được Hà Sầu Hữu khám nghiệm, ghi vào hồ sơ.

Về điểm này Vân Lang cũng phải thừa nhận, nhi tử vô dụng của Vệ Thanh lên chiến trường cũng có thể dựa vào tiễn thuật lập quân công. Nếu Vệ Thanh yêu cầu Vệ Kháng cũng như Hoắc Khứ Bệnh, tiền đồ của tên này chắc không tệ.

Chỉ là người Hán tin rằng, một khi gia tộc xuất hiện nhân vật kiệt xuất sẽ tiêu hao hết khí vận của gia tộc, Vệ Thanh cho rằng mình đã đạt được cực phẩm nhân thần rồi, như vậy con cái mình sẽ không được may mắn, vì thế mới tránh không để con mình lên chiến trường.

Vệ Kháng nằm gập ngón tay tính toán vô số lần, dựa theo tốc độ lập công này, muốn chém đầu ba trăm cấp, vậy tốn một trăm năm mươi năm ...

Giết người rồi Vệ Kháng không sợ Tô Trĩ lắm, chỉ là nữ tử khiến hắn từng hết sức động lòng này bây giờ hình tượng trong mắt hắn hoàn toàn khác, không thể nói rõ, là ngại nàng chứ không phải sợ.

“ Tử Ngọc, tới Bạch Lang Khẩu có muốn gặp cha đệ không?” Tô Trĩ từ xe trâu khác đi qua, ném cho hắn một quả dưa:

Vệ Kháng bắt quả dưa:” Gặp để chết sao?”

“ Hay là để ta giúp đệ băng bó, bôi chút máu, nói là đệ tác chiến với dị tộc bị thương, như thế cha đệ nói không chừng sẽ không phạt.”

Nàng càng quan tâm, lòng Vệ Kháng lại cảm giác như dao cắt, hắn hối hận, nếu lúc đó mình đứng khiếp sợ như thế, có lẽ còn có cơ hội ở bên Tô Trĩ:” Cha đệ muốn đánh thì có sắp chết cũng đánh.”

“ Vậy phải làm sao đây, đệ còn thiếu những hai trăm chín bảy cái đầu nữa.”

Vệ Kháng bi thương húc đầu vào đống rơm:” Đệ sẽ liều mình tác chiến ở Bạch Lang Khẩu, nếu như chiến tử rồi, chỉ mong tỷ đem xác đệ góp lại cho đủ, mang về cho mẹ đệ, nói là đệ xin lỗi.”

Bình Luận (0)
Comment