Khi Mạc Yên gặp lại Mã Lão Lục thì gần như không nhận ra nữa, một tên lúc nào cũng dũng mãnh như hổ báo mà mặt mày phờ phạc thiếu sức sống như ốm bệnh lâu ngày, nhảy từ trên lưng ngựa xuống thôi cũng không vững, vừa rới phong hỏa đài là ngã cắm đầu xuống đất. Hắn kinh hãi vì không thấy hai người còn lại:” Gặp phải Hung Nô rồi à?”
Mã Lão Lục giọng lào khào:” Bọn chúng cách đây ba mươi dặm, đi đón đi ...”
Mạc Yên lật người Mã Lão Lục lại, nhìn hai mắt hõm sâu của hắn:” Xảy ra chuyện gì?”
“ Gia gia, ở Thụ Hàng thành chẳng chợp mắt chút nào, ha ha ha ...”
Mạc Yên sao không đoán ra là chuyện gì, phẫn nộ ném Mã Lão Lục xuống đất:” Sao ngươi không chết quách ở thanh lâu cho rồi?”
Mã Lão Lục ngằm ngửa mặt trên mặt đất cười ha hả:” Định thế đấy, không phải sợ các ngươi cả ngày nơm nớp lo sợ thì đã không về sớm thế rồi.”
Mạc Yên vội ngồi xuống hỏi:” Phía Thụ Hàng thành nói sao?”
“ Mới đầu quân tư mã muốn chúng ta châm lửa đốt thảo nguyên, để bọn họ thừa cơ kiếm quân công. Ngươi cũng biết chúng ta không có tư cách nói điều kiện với họ, dù sao cũng chết, lão tử nhận một đĩnh vàng, chơi bời cho đã. Về sau chẳng biết vì sao toàn quân xuất phát mà quân tư mã không nói chuyện đốt thảo nguyên với ta nữa, ta thấy chuyện bất thường, thế là vội chạy về.”
Mạc Yên nhíu mày, càng nghe càng thấy rối:” Xảy ra chuyện gì?”
“ Không biết, dù sao thì đại quân đang tới, vậy là có lợi cho chúng ta, giờ cho mỗ ngủ một giấc, khi nào Hung Nô tới hẵng gọi.”
Mã Lão Lục lấy hết sức lồm cồm bò dậy, thấy đống cỏ khô lại ngã cắm mặt vào đó, chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò, Mạc Yên bực mình phải lật hắn dậy, tránh chết ngạt trong khi ngủ.
….
Cách Bạch Lang Khẩu hơn trăm dặm về phía tây nam, Lưu Triệt chống trường kiếm từ chiến mã nhảy xuống, áo choàng đỏ rực bay lất phất quét qua cỏ dại, đá vụn trên mặt đất.
Vệ Thanh giơ tay hiệu lệnh đội ngũ dừng lại theo, ông ta mặc bộ giáp sắt đen đầy vết xước xát, không gọn gàng như của Kỵ đô úy, trông bề ngoài càng thêm có sức trấn nhiếp, cởi mũ trụ trừng mắt với tên hoạn quan định cầm áo choàng cho hoàng đế khiến hắn sợ hãi lui ra:” Bệ hạ, hôm nay phải đi ba mươi dặm nữa, không nên ở lâu nơi này.”
Lưu Triệt dùng kiếm khều một cái khô lâu lên hỏi:” Cái này của người Hán hay Hung Nô?”
Vệ Thanh nhìn một lúc đáp ngay không cần suy nghĩ:” Là của Hung Nô.”
Lưu Triệt thấy Vệ Thanh đáp vừa nhanh vừa chắc chắn như thế thì càng hứng thú:” Vì sao?”
“ Bệ hạ xem lỗ tam giác trên khô lâu, xương đầu của con người rất cứng, lang nha tiễn của Hung Nô không xuyên qua được, có thể gây ra vết thương này chỉ có thể là tên phá giáp, loại mũi tên này tướng sĩ bình thường không được trang bị, mà đa phần ở trong tay thiện xạ ở trong quân.” Vệ Thanh giải thích hết sức ngắn gọn rõ ràng, nói rồi còn rút một mũi tên sau lưng ra cắm vào lỗ trên khô lâu, kết quả là vừa khít:
Lưu Triệt hài lòng ném khô lâu đi, tiểu hoàng môn vội vàng bê chậu đồng tới, hầu hạ hoàng đế rửa tay, sau khi lau tay bằng khăn lụa, Lưu Triệt chỉ xương trắng thấp thoáng trong cỏ:” Nơi đây hẳn là chiến trường.”
Công Tôn Ngao một thân khải giáp nặng nề ồm ồm không bỏ lỡ cơ hội thể hiện trước hoàng đế:” Bẩm bệ hạ, trận chiến này diễn ra cách đây không quá lâu, chừng bốn mươi năm, nơi này thuộc Duyên Hồ Sơn Vân Trung, thần đoán chắc, đây chính là trận chiến giữa Hung Nô Đồ Kỳ vương và Tề tướng Thân Đồ Gia vào năm Văn hoàng đế thứ hai, gia tổ có tham gia cuộc chiến này, có kể khi đó đánh tối tăm trời đất.”
“ Tướng môn thế gia, đáng kính đáng khen.” Lưu Triệt khen ngợi một câu, lẩm bẩm:” Khi đó quốc lực suy nhược, Đại Hán ta không chịu nổi chiến tranh liên miên, nên sỉ nhục gì cũng phải chịu, mong thông qua hòa hiếu, sưởi ấm tim đám cầm thú ...”
Toàn bộ đám văn võ cúi đầu vờ không nghe thấy, ai chẳng biết hùng tâm vị hoàng đế này, ai cũng biết tính hắn, có ngốc mới bình luận, chuyện liên quan tới Văn hoàng đế, nói thế nào cũng là đại bất kính.
Lưu Triệt cầm trường kiếm chém nát khô lâu, rống lên:” Trẫm muốn tất cả nô tặc phải chết.”
Đám người Vệ Thanh đồng loạt quỳ xuống chắp tay:” Chúng thần tuân mệnh.”
Lưu Triệt dẫm lên lưng tiểu hoàng môn lên chiến mã, lạnh lùng nói với Vệ Thanh:” Tăng tốc, lửa trong lòng trẫm đang thiêu đốt, không thể đợi được để thấy sự ngông cuồng của nô tặc rồi.”
Vệ Thanh chắp tay nhận lệnh nói với truyền lệnh binh:” Trung quân, thổi hiệu lệnh, tối nay cắm trại ở An Đào.”
Rất nhanh tù và trầm hùng vang lên khắp thảo nguyên, đại quân đang chậm rãi hành quân liền tăng tốc dần, ào ạt tiến về phương bắc.
…. …
Hoắc Khứ Bệnh xưa nay không thích phòng thủ, càng không thích đánh trận một cách bị động, vì thế vừa tới Bạch Lang Khẩu, hắn bỏ lại một đống quân nhu rồi dẫn toàn quân tiên về phía đông.
Không thể bị động phòng thủ, vừa đánh vừa lui mới là chính xác nhất.
Mạc Yên nhìn Hoắc Khứ Bệnh dẫn hai nghìn năm trăm kỵ binh tiến vào hoang nguyên mà hâm mộ, vũ khí trang bị của Kỵ đô úy đúng là cực phẩm.
Mã Lão Lục đang ngủ ngon bị tiếng vố ngựa đánh thức cũng bò dậy, nhìn theo lẩm bẩm:” Thủ quân Trường An chắc gì trang bị tốt hơn họ, đồn trưởng, đừng chảy nước dãi nữa, người nào mạng đó, không cưỡng cầu được đâu. Cũng tốt, có họ hi vọng sống sót của chúng ta cao hơn.”
Mạc Yên quay đầu lại nhìn Mã Lão Lục:” Kỵ đô úy chuyến này hẳn là xuất toàn quân rồi?”
“ Đây chính là điều Lão Mã không hiểu, bọn họ rõ ràng ít quân hơn, sao lại tích cực như thế, dựa vào thành mà đánh có phải tốt hơn không?”
Mạc Yên tay trái đấm tay phải:” Có chuyện rồi, nhất định có chuyện lớn rồi.”
Mã Lão Lục nhảy ra khỏi cửa sổ, vươn mình ngáp một cái:” Chúng ta cũng phải chuẩn bị thôi, không thể nào có chuyện đám công tử Kỵ đô úy chịu đi liều mạng được, đằng sau thế nào cũng có lợi ích lớn kinh người.”
Mạc Yên gật gù:” Nói có lý lắm, cái mạng hèn của chúng ta cho dù chết cùng với đám con cháu phú quý đó cũng không thiệt. Lão Mã, vất vả chút, dẫn thám mã đi xa vào, ta phải cho các huynh đệ một lời giải thích chính xác.”
Chiến mã thỏa thích sải vó trên thảo nguyên trống trải bao la, gió như đập vào mặt, Hoắc Khứ Bệnh vô cùng sướng khoái, phía trước còn có thể xuất hiện đại quân Hung Nô, đây là thời khắc hạnh phúc nhất của hắn.
Nơi này không phải Trường An cỏ không che kín nổi móng ngựa, mà là thảo nguyên gió thổi rạp cỏ mới thấy được bò dê. Khi Ngựa Ô Chuy từ trong bụi cỏ lao ra, dù là sói hoang cũng phái tru lên bỏ chạy.
Ở nơi xa hơn nữa, có một rặng núi, hai con mắt như ưng của Hữu hiền vương đang lặng lẽ đứng nhìn mặt đất dưới chân, hắn nhìn thấy Kỵ đô úy, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, lá cờ đỏ cắm trên lưng Hoắc Khứ Bệnh cho thấy rõ thân phận.
“ Hách Nhĩ Độ, đây chính là đội quân tới Hà Tây cướp phá đấy à?” Giọng Hữu hiền vương rất nhỏ, cứ như sợ đám chuột vừa mới vào vòng vây chạy mất:
Đại đương hộ Hách Nhĩ Độ cười gằn:” Chính chúng rồi, chúng ta chôn vùi chúng ở đây thôi.”
“ Không, ta muốn xác chúng bị sói hoang nuốt chửng, ta muốn linh hồn chúng không được lên trời, ngày đêm gào khóc ở mảnh đất hoang này, như thế mới hả mối hận trong lòng.”
Người Hung Nô từ nhỏ được dạy, họ là sói, người Hán là dê, sói ăn dê là chuyện hiển nhiên, giờ sói hùng tráng bị dê có sừng húc một cái, chỉ cần là sói có tôn nghiêm sẽ báo thù, huống hồ là anh hùng như Hữu hiền vương.
.....
(*) Nói một cách tóm tắt thì từ khi Đại Hán lập quốc tới thời Hán Vũ Đế thì chỉ có ở vị trí ăn đòn, tuy ký hòa ước cống nạp cho Hung Nô không biết bao lần, tặng đi không biết bao nhiêu công chúa nhưng Hung Nô hứng lên là đánh, mỗi lần như thế Đại Hán đều phải cầu hòa, lại tốn bao nhiều tài vật, thế nên hoàng tộc triều Hán cực căm Hung Nô.