Đằng xa Hoắc Khứ Bệnh kìm vó ngựa.
Hữu hiền vương thất vọng lắm, chỉ cần Kỵ đô úy tiến sâu thêm một dặm nữa là không cách nào thoát khỏi vòng vây đã bố trí sẵn.
Triệu Phá Phô xé một miếng thịt dê khô, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, bảo thân binh:” Thử xem có dụ được Hung Nô ra không?”
Thân binh lắc đầu:” Thám báo đã tiến vào vòng vây hơn nửa dặm, sâu hơn nữa sẽ bị loạn tiễn bắn chết.”
Triệu Phá Nô mở bầu nước tu một ngụm lớn, quệt bừa nước dính trên râu, hăm hở nói:” Để gia gia đi, các ngươi trông chừng cho ta.”
Triệu Phá Nô đang định thúc ngựa đi thì Lý Cảm vươn người nắm lấy dây cương giữ lại:” Không được mạo hiểm, cũng không thể dụ Hung Nô ra bây giờ, chúng ta cần thời gian hơn chúng để A Lang còn bố trí. Vừa rồi còn nhìn thấy chim bay về rừng, cứ nghĩ không có phục binh, nếu không nhờ tướng quân tinh tường chú ý sói chạy khỏi rừng thì chúng ta mắc bẫy rồi, chớ xem thường người Hung Nô.”
“ Đó là vì người Hung Nô cho rằng thảo nguyên là thuộc về chúng, còn chúng ta không thể hiểu thảo nguyên.”
Hoắc Khứ Bệnh quan sát địa thế xung quanh:” Ta vốn không biết đâu, là Hà Sầu Hữu nói cho đấy. Ông ta nói đây là Lang Sơn, ông ta bắt sói ở trên đó, còn nói lần thứ hai ông ta tới đây định bắt thêm vài con, kết quả bị tiếng sói tru nối nhau khắp núi làm sợ hãi phải rút lui.”
“ Nơi này từng mất tám con sói nên đàn sói vô cùng mẫn cảm, chỉ cần có người tới gần là nó sẽ hú lên cảnh báo bầy, chúng ta tới gần thế này mà không có tiếng sói tru, rất bất thường.”
Triệu Phá Nô nhìn Hoắc Khứ Bệnh với ánh mắt khâm phục:” Tướng quân, chúng ta làm sao đây?”
Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh:” Vậy tiếp tục đợi, chúng ta cần thời gian.”
Lệnh hạ xuống, Kỵ đô úy chẳng những không tiến lại mà lại chầm chậm lùi lại.
Hách Nhĩ Độ đầm tay vào tảng đá, hết kiên nhẫn nói:” Đại vương, chúng không tới thì chúng ta ra.”
Hữu Hiền vương chậm rãi lắc đầu:” Ngươi không phát hiện à, quân Hán mấy năm qua càng lúc càng khó đối phó, kỵ thuật bọn chúng ngày một tốt lên, chiến mã cường tráng hơn. Vu Đan chính vị quá tự tin dã chiến ở thảo nguyên, cuối cùng là toàn quân bị diệt, bản thân hắn cũng bị bắt sống.”
Nhắc tới cái tên này, Hách Nhĩ Độ không kìm được tức giận:” Khốn kiếp, sao hắn không tự sát cho rồi?”
“ Chuyện đó nói thì dễ, đến khi xảy ra rồi làm không dễ. Hách Nhĩ Độ, nếu có ngày ta chẳng may chiến bại trong tay quân Hán, ngươi nhớ phải giết ta. Ta không muốn chung số phận với Vu Đan.”
“ Đại vương, còn chưa chiến đấu sao đã nói lời nhụt chí như thế?”
Hữu hiền vương vỗ vỗ tay lên vách đá:” Lần này mục đích của chúng ta không phải quyết chiến sinh tử mà là cướp bóc, ta muốn đem tài vật phong phú về Kỳ Liên Sơn, chứ không phải là một đám tàn binh. Ta dẫn năm vạn dũng sĩ rời Hà Tây, không có được cái gì, lại lãng phí hai năm, dũng sĩ chỉ còn hai vạn. Nếu không có lễ vật, không ai tiếp nhận chúng ta nữa.”
Hách Nhĩ Độ hậm hực: “ Y Trật Tà là thứ sói đói vô tình nhất thảo nguyên, trước kia nếu không có đại vương ủng hộ, hắn ta dựa vào cái gì mà thành Đại thiền vu! Bây giờ địa vị vững vàng, lại bắt đầu ra tay với chúng ta.”
Hữu hiền vương cười:” Ta sở dĩ ủng hộ Y Trật Tà vì hắn là anh hùng hiếm có của người Hung Nô, hắn thích hợp làm Thiền Vu hơn Vu Đan, nay có thể thấy ta không sai, Vu Đan đã thành sỉ nhục lớn nhất của Hung Nô ta. Ta không hận Y Trật Tà, chuyện hắn làm là chuyện một thiền vu nên làm, vị trí đó rơi vào tay ai, kết quả cũng giống nhau mà thôi.”
“ Chúng ta đều là sói, sói thì phải liều mạng vì vương vị, Y Trật Tà đã liều, Vu Đan thì không, nếu như khi đó hắn bất chấp tất cả tấn công Y Trật Tà, ta cùng lắm là không giúp ai chứ không ngả về một phía.”
“ Ta thân là Hữu hiền vương thì phải suy nghĩ về bộ tộc của mình, nay tuy tổn thất ba vạn nhân mã, nhưng Hà Tây lại được bình an, chỉ cần cho chúng ta thời gian, chúng ta sẽ là bá chủ thảo nguyên và Tây Vực.”
Hách Nhĩ Độ không có tâm tình nghe Hữu hiền vương lải nhải, chỉ Kỵ đô úy sắp rời khỏi tầm nhìn:” Y Trật Tà đã tấn công Hữu Bắc Bình đúng giao hẹn, đại quân ở Bạch Đăng Sơn đã bị điều đi, chúng ta đã muốn cướp bóc Thụ Hàng thành thì không nên lãng phí thời gian ở đây nữa, chẳng may địch điều binh từ trong nước tới thì hỏng.”
“ Ta tốn bao nhiêu công sức bày ra cục diện này, há có thể để Thụ Hàng thành thoát nạn. Phục kích không được thì chúng ta đường đường chính chính tiến quân, ta không tin bằng vào một nhúm quân của chúng có thể ngăn cản được vó ngựa của chúng ta.”
Theo như ý của Hách Nhĩ Độ, khi Kỵ đô úy vừa mới xuất hiện thì phải lập tức bao vây đánh bọc sườn, như thế bây giờ đã có kết quả rồi, tuy không diệt được hết cũng khiến chúng tổn thất lớn.
Nhưng đại vương của hắn muốn đợi, vừa rồi một phen dông dài chẳng qua là cố biện giải chữa ngượng cho sự thất sách của mình thôi.
Địch tới không ùa ra đánh, địch đi mới đuổi theo truy kích, Hách Nhĩ Độ không cách nào giải thích được hành vi này, chỉ biết thở dài hạ lệnh, đại quân từ nơi ẩn nấp đi ra, chậm rãi tiến về Bạch Lang Khẩu.
Giờ tới lượt bọn họ phải lo lắng liệu Kỵ đô úy có thiết kế cạm bẫy gì không?
…. ….
Mã Lão Lục phóng hết tốc lực trên hoang nguyên, lúc này hắn đã quên chiến mã là huynh đệ tốt nhất rồi, mông ngựa đã toét máu mà hắn vẫn ra sức quất roi lên mông huynh đệ.
“ Ông trời ơi, ông trời ơi, không xong rồi ...”
Chiến mã vươn dài cổ cố sức phóng về phía trước, tuy không hiểu vì lão lão huynh đệ lại tàn bạo như thế, vì đỡ bị ăn đòn, nó nỗ lực khua bốn vó mà chạy.
“ Ông trời ơi, ông trời ơi, chẳng trách Kỵ đô úy liều mạng như vậy, gia gia cũng phải liều mạng ...”
Từ lúc phát hiện long kỳ của hoàng đế cách Bạch Lang Khẩu chưa tới trăm dặm, Mã Lão Lục để lại hai người quỳ bên đường nghênh đón hoàng đế, phụ trách mở đường, nghe sai bảo, còn hắn ngựa không ngừng vó chạy về Bạch Lang Khẩu.
Nhất định phái bảo cho đồn trưởng.
Hoàng đế tới biên cương, điều này chứng tỏ quân đội ở biên cương đều là phế vật, nếu không hoàng đế không ngự giá thân chinh.
Mã Lão Lục tuy không biết chữ nhưng kiếm ăn trong quân bao năm thì cũng hiểu, hoàng đế tới đốc chiến, biên quân không chiến tử thì cũng bị chặt đầu.
Bây giờ thì còn nói gì tới chiến công, nói gì tới được mất, nếu không giết được địch để hoàng đế phải ra tay thì biên quân chỉ còn đường hổ thẹn tự sát.
Lúc này phong hỏa đài đã khác hoàn toàn lúc Mã Lão Lục đi, khắp nơi là những cỗ xe hình thù kỳ quái, gia súc nghìn nghịt, dân phu bận rộn, nhưng hắn không rảnh mà nhìn.
Lại lần nữa Mã Lão Lục chạy vào phong hỏa đài liền bị đà lao quá lớn làm ngã lăn lông lốc, chưa đứng lên thì miệng gọi to:” Đồn trưởng, bệ hạ tới rồi.”
Nhưng không thấy Mạc Yên trả lời mà nghe trên đỉnh đầu có người nói:” Sao, phát hiện ra hoàng đế rồi à?”
“ Vâng ...” Mã Lão Lục vừa mới đáp một tiếng vội bịt ngay mồm lại, thế là hắn bị người ta xông tới trói gô lại, miệng cũng bị buộc thừng gân trâu, ném lên cái xe ngựa đầy cỏ khô.
Vân Lang chắp tay sau lưng nhìn Mạc Yên đang bận rộn vận chuyển đồ từ xe xuống, vẫy tay ra hiệu với Tào Tương rồi vào phong hỏa đài.