Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 536 - Q3 - Chương 157: Mã Lão Lục Diễm Hí Quần Phương.

Q3 - Chương 157: Mã Lão Lục diễm hí quần phương. Q3 - Chương 157: Mã Lão Lục diễm hí quần phương.

Cái đài đắp bằng đất sét này xuất hiện giữa vùng đất bằng phẳng trông cao lớn khác thường. Đi xuyên qua nơi cư trú bẩn thỉu của biên quân lên tới nơi cao nhất của phong hỏa đài, tuy cao, vẫn không đủ nhìn thấy đại quân Kỵ đô úy, chỉ thấy bầu trời xanh thăm thẳm, thời tiết tốt, xem chừng vài ngày tới cũng không có mưa.

Mạc Yên sung sướng cùng mấy huynh đệ lắp hai cái nỏ lớn trên đinh phong hỏa đài, cười toét miệng với Vân Lang đang ngắm phong cảnh:” Đa tạ tư mã, có thứ này Hung Nô muốn chiếm phong hỏa đài phải bỏ lại vài trăm mạng. Một khi không giữ được nữa, mỗ nhất định hỏa thiêu đồng quy vu tận với địch.”

Vân Lang quay lại cười ôn hòa:” Không nhất thiết làm thế, chiến xa của ta ở dưới giúp ngươi tác chiến, đợi khi nào chúng ta dốc toàn lực vẫn không cải biến được chiến sự thì hẵng tính đường xấu nhất.”

Mạc Yên chắp tay:” Tư mã đã không tiếc thân, cái mạng này của mạt tướng được bồi tiếp ngài là vinh hạnh.”

Vân Lang cười lớn vỗ vai Mạc Yên rồi xuống dưới, y phải chuẩn bị dọn đường cho chiến xa hoạt động trên mặt đất cứng mấp mô.

Ở dưới phong hỏa đài Cổ Liễu Tử bóp miệng Mã Lão Lục, Tô Trĩ trang phục lộng lẫy chẳng hề che dấu thân phận nữ tử của mình, tay cầm cái bát đổ vào miệng hắn.

Mặc dù Mã Lão Lục không ngừng nuốt xuống, nhưng hắn không muốn uống thứ không rõ tên này, cuối cùng cả bát thuốc lớn đổ vào miệng, lại bị người ta buông tay ngã xuống xe, ho khù khụ vì bị sặc.

Tô Trĩ ở bên cạnh tủm tỉm cười đốt một que hương, nói với Mã Lão Lục đang sợ hãi rụt người lại:” Đợi thêm một khắc, thuốc phát tác rồi sẽ thả ngươi đi, yên tâm, không phải thuốc độc đâu, chỉ khiến ngươi tạm thời không nói được ba ngày thôi.”

Mã Lão Lục quả nhiên thấy cổ họng khô rang, khò khè hỏi:” Vì sao?”

Tô Trĩ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, lắc đầu:” Ta cũng không biết.”

Mã Lão Lục không biết nghĩ tới cái gì, mắt mở mỗi lúc một to hơn, vùng vẫy kịch liệt muốn mở miệng nói lớn lập tức bị quân tốt có bộ mặt như ác quỷ bóp miệng. Dù hắn là người vào sinh ra tử, chứng kiến không ít huynh đệ mất mắt, mắt mũi, xẹo ngang xẹo dọc cũng không sao so được với bộ mặt khủng khiếp này, nhất là ở bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp như hoa càng làm sự việc mang sắc thái quỷ quái.

Hương cháy hết, Tô Trĩ ra hiệu Cổ Liễu Tử buông tay rời đi.

Mã Lão Lục được hai quân tốt kẹp nách nhấc khỏi xe, hắn loạng choạng bước vào phong hỏa đài, miệng há to muốn hét lên, nhưng từ cổ họng chỉ phát ra tiếng a a như trẻ con.

Mạc Yên nghe báo Mã Lão Lục về vội từ trên xuống hỏi:” Có phát hiện gì không?”

“ A ..” Mã Lão Lục bi phẫn tột độ há miệng kêu:

Mã Yên bóp vai hắn lắc:” Giờ không phải lúc đùa đâu, nói đi, phát hiện ra điều gì rồi?”

Mã Lão Lục cố gắng nói, nhưng lưỡi cứng đờ, hàm tê dại, chỉ phát ra đúng âm thanh đó.

Mạc Yên tức mình đẩy ngã Mã Lão Lục:” Hai người kia đâu, ngươi không tới mức ném họ ở ngoài về một mình chứ?”

“ Cổ họng hắn có vấn đề, mấy ngày tới phải uống nhiều nước, ba ngày sau sẽ khôi phục. Nguyên nhân do hao kiệt quá độ làm thận thiếu nước mà ra.” Vân Lang đi vào, bóp miệng Mã Lão Lục nhìn qua rồi bảo Mạc Yên: “ Đừng lo không sao đâu.”

Mạc Yên càng thêm tức giận:” Tư mã, tên này ở Thụ Hàng thành về mới nghỉ hai ngày bị mạt tướng phái đi làm thám báo, quan trọng là hắn không biết quý trọng thân thể, khi ở Thụ Hàng thành làm xằng làm bậy, giờ để thân thể sinh bệnh đúng lúc quan trọng.”

Vân Lang tựa cười tựa không nói:” Có câu ổ mỹ nhân là mồ chôn anh hùng mà, thân là hảo hán phải hiểu điều đó chứ.”

Mạc Yên trừng mắt với Mã Lão Lục một cái rồi chắp tay với Vân Lang:” Không biết tư mã tối nay nghỉ chân ở đâu?”

“ Ngươi cứ làm theo kế hoạch của mình đi, bọn ta sẽ kết xa trận ở ngoài phong hỏa đài.”

“ Vất vả cho tư mã rồi.”

Vân Lang nhìn Mã Lão Lục:” Hỏa công là chủ ý mà hắn đưa ra cho ta, sau khi suy nghĩ kỹ ta thấy chủ ý này không tệ, nhưng ta không thông thuộc đất biên, cho ta mượn vài người, khảo sát điểm phóng hỏa.”

Mạc Yên gật đầu ngay:” Địch mạnh ta yếu chỉ đành như thế, mạt tướng không đủ người, Mã Lão Lục là tay hảo hán, tuy hoang đường bừa bãi một chút, đáng tin hơn người khác. Giờ cổ họng có vấn đề không lải nhải được, là nhân tuyển dẫn đường tốt nhất, tư mã thấy được không?”

“ Thế thì tốt, ta cũng nghe danh Mã Lão Lục lâu rồi.”

Mã Lão Lục mắt đỏ ngầu, ôm tay Mạc Yên la hét, Mạc Yên tức giận rống lên:” Đây là quân lệnh.”

Nói xong lại lên đỉnh phong hỏa đài, hiện là thời khắc quan trọng, không dám có chút lơ là nào.

Xung quanh không còn ai, Vân Lang tủm tỉm cười:” Một đĩnh vàng của ta dùng thoải mái chứ hả?”

Mac Lão Lục cúi đầu, nghĩ dùng cách nào nói với Mạc Yên chuyện hoàng đế tới, trước kia hắn không thấy không biết chữ có vấn đề gì, giờ mới thấy không biết chữ cũng giống có mắt như mù.

Nhưng không biết viết thì Mã Lão Lục vẫn biết vẽ, hắn chỉ cần cục đá thôi là sẽ vẽ ra được bức tranh không tệ. Thế là hắn bắt đầu chạy khắp nơi kiếm cái vách tường bằng phẳng nhất, muốn thông qua tranh vẽ báo tin cho Mạc Yên.

Vân Lang nhàn nhã đứng nhìn Mã Lão Lục vẽ.

Không tệ, Mã Lão Lục học kỹ xảo hội họa cổ phong, một người rất lớn hình thù kỳ quái xuất hiện trên vách, để Mạc Yên hiểu đó là hoàng đế, hắn vẽ thêm mũ miện.

Sau đó hắn vẽ một cái phong hỏa đài lớn bên cạnh hoàng đế, rất gần, hàm ý là hoàng đế ở rất gần rồi.

Vẽ tới đó Mã Lão Lục cảnh giác nhìn Vân Lang, thấy y không hề có ý định ngăn cản, thế là văn óc vẽ rất nhiều kỵ binh, còn vẽ thêm cả nghi trượng của hoàng đế.

Cuối cùng Mã Lão Lục vẽ một bức tranh nữ tử đổ thuốc vào mồm mình, phải nói không hổ danh thám báo, mắt rất tốt, vẽ ra được năm sáu phần giống Tô Trĩ.

Mỗi nét vẽ đều được Mã Lão Lục khắc rất sâu vào tường, Vân Lang muốn hủy trong thời gian ngắn là không thể.

“ Không được không được, cảnh lão bà của ta đổ thuốc vào miệng ngươi đâu thảm liệt như thế? Sao vẽ nàng xấu như vậy!” Vân Lang nói rồi nhặt một cục đá lên sửa sang hình tượng của Tô Trĩ:” Xem đi, nếu thêm cho nàng cái áo choàng có phải là sinh động hơn nhiều không ... Mà cái gì đây, ngươi vẽ cái gì giống cái mông thế, ta nhìn mãi không ra.”

Mã Lão Lục không thèm trả lời, chạy đi tìm Mạc Yên.

Vân Lang lắc đầu liên hồi, tác phẩm của Lão Mã kém quá, tiếp tục sửa bức tranh thiếu mỹ cảm này, cái áo choàng của hoàng đế chỉ cần vẽ dài một chút, đuôi áo vểnh lên chút, khuôn mặt thêm vài nét cho thon hơn, vậy là một đôi mỹ nhân xuất hiện, lại thêm vài nét, thế là có một mỹ nhân trần truồng áp người lên lưng hoàng đế.

Nếu vẽ mắt hoàng đế thô thêm, thêm bên trên cái đầu trứng, tùy tiện thêm râu bờm xờm, nói đây là Mã Lão Lục thì ai cũng tin.

Còn cái phong hỏa đài không rõ ràng thì sửa thành cái bàn dễ thôi, Vân Lang chẳng thể nói biết hội họa, nhưng kỹ sư mà làm việc với bản vẽ quen rồi, kẻ kẻ vẽ vẽ, sửa sửa sang sang là sở trường. Đã lâu không thi triển, ngứa nghề lắm.

Đợi khi Mã Lão Lục kéo xềnh xệch Mạc Yên tới thì tác phẩm ( Hoàng đế tuần hạnh biên địa đồ) của hắn qua tay nghề của Vân Lang đã biến thành ( Mã Lão Lục diễm hí quần phương đồ), Vân Lang đang đứng xa xa gật gù thưởng thức.

Mã Lão Lục nhìn thấy Vân Lang nắn cằm đứng cách bức tranh một trượng ngoẹo đầu nhìn, có vẻ không hiểu hàm ý bức tranh thì thở phào.

“ Chà chà, không ngờ Lão Mã lại là kỳ tài hội họa đấy, không vào cung làm họa sư thì thật là đáng tiếc.”

Mạc Yên đang định khách sáo vài câu, chợt nhìn bức tranh trên tường, tức thì mặt đỏ bừng bừng, xoay người bóp cổ Mã Lão Lục lắc lấy lắc để:” Gia gia thương ngươi chừng này tuổi chưa biết mùi nữ nhân, cho ngươi cơ hội ngươi báo đáp gia gia thế à?”

….. …….. ………….

(*) Vân Lang có bị Lưu Triệt bắt nạt cũng đáng đời thôi, tên này đáng ăn đòn lắm.

Bình Luận (0)
Comment