Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 537 - Q3 - Chương 158: Hán Hay Hồ Không Quan Trọng.

Q3 - Chương 158: Hán hay Hồ không quan trọng. Q3 - Chương 158: Hán hay Hồ không quan trọng.

Mã Lão Lục vừa rồi tránh Vân Lang nổi cáu nên tránh xa xa, chưa nhìn bức tranh, bỗng nhiên bị bóp cổ thì không hiểu ra sao cả, sao lại nhắc tới chuyện nữ nhân chứ.

Mấy binh tốt khác của Bạch Phong Khẩu đi cùng Mạc Yên nhìn bức tranh kia thì hú hét phát ra đủ loại âm thanh quái dị.

“ Mã lão đại, không thẹn là huynh trưởng của bọn đệ, tâm ý này của huynh, đệ xin ghi nhớ, sau này vào nước, vào lửa cứ gọi một tiếng, nhất định không chối từ.”

“ Oa oa oa, lão tặc này sướng đời nhé, đồn trưởng, khi nào cho bọn huynh đệ đi Thụ Hàng thành một chuyến.”

Mạc Yên càng nghe càng giận, máu dồn lên mặt rống lớn:” Cạo đi, Trương Ngưu Nhi, mau cạo đi.”

Trương Ngưu Nhi hùng tráng như trâu giang rộng tay che chắn:” Sao phải cạo, đây là thứ đáng kể duy nhất của Bạch Lang Khẩu chúng ta, mộc tượng, mộc tượng, mau làm cái khung che tranh đi. Đồn trưởng nói rồi, không cho người ngoài hưởng lợi, chỉ để huynh đệ chúng ta xem.”

Mã Lão Lục tranh thủ gỡ tay Mạc Yên ra tới xem tranh, không dám tin vào mắt mình nữa, kêu a a mấy tiếng, cầm cục đá chạy tới. Rất nhanh ý đồ phá hoại kiệt tác của hắn bị chính đám huynh đệ ném ra ngoài, còn người xem bích họa ngày càng đông.

Vân Lang tủm tỉm cười bỏ đi, còn khẽ ngâm nga bài hát không lành mạnh nào đó. Mã Lão Lục không cam tâm đi theo, miệng la hét òm xòm, nếu có thể, nếu được, hắn cực kỳ muốn bóp chết tên mặt trắng thâm hiểm này.

“ Mạc Yên biết bệ hạ tới không lợi gì cả, thứ cố ý biểu hiện sao so được với biểu hiện tự nhiên, ánh mắt bệ hạ lại tinh tường, đám ngốc các ngươi sao qua mặt được. Các ngươi những năm qua vất vả như thế, chớ để bệ hạ vì vậy mà hiểu lầm, bản tư mã có ý tốt mà không biết.”

Mã Lão Lục vẫn la hét.

“ Tất nhiên không hoàn toàn vì các ngươi, Kỵ đô úy không thể phóng hỏa, nếu không trên triều sẽ nhảy ra một đám đông bu vào chỉ trích, nói Kỵ đô úy sợ địch, không dám quyết chiến, nên đốt lửa đuổi Hung Nô đi. Ài, chuyện này phức tạp nói ra ngươi cũng không hiểu, nhưng cứ yên tâm chỉ cần ngươi ngậm miệng, sau này ta điều ngươi vào Kỵ đô úy, với công lao của ngươi, thừa sức làm khúc trưởng.”

Mã Lão Lục khạc một bãi nước bọt nhỏ xuống đất biểu thị sự khinh bỉ rồi bỏ đi.

Vân Lang chẳng hề giận, phát hiện ra một háo hán chân chính dù thế nào cũng tốt hơn một tên vô dụng.

Người khác biết hoàng đế tới biên thành liền nghĩ tới Hữu hiền vương, còn Vân Lang thì chuyển ánh mắt tới vùng Hà Sóc màu mỡ, chứ vẻn vẹn một Hữu hiền vương làm sao đủ tư cách khiến Lưu Triệt đích thân bôn ba như vậy.

Lưu Triệt rất cao ngạo, có thể nói là tên khốn kiêu ngạo nhất thiên hạ, đừng nói Hữu hiền vương chẳng là gì, ngay cả Y Trật Tà có bản chất kiêu hùng cũng không có địa vị trong mắt hắn.

Ánh mắt của hắn nhìn cả thiên hạ chứ không tập trung vào điểm nào, Thụ Hàng thành là thanh đao trong tay hắn, hắn muốn dùng thanh đao này để chặt Hung Nô ra làm hai.

Tin tức về Hữu hiền vương không ngừng từ tiền phương gửi về, Vân Lang đem số chiến báo đó cho Mạc Yên không sót cái nào.

Liên tiếp hai ngày Mã Lão Lục dẫn thám báo Kỵ đô úy chạy khắp hoang nguyên tìm chỗ phóng hỏa tốt nhất, bố trí ở điểm phóng hỏa vật liệu dẫn cháy. Vân Lang chuẩn bị rất nhiều lưu huynh và mỡ trâu để ngay khi lửa bùng lên là thành thế lửa cháy đồng hoang khiến địch trở tay không kịp.

Chỉ tiếc là thảo nguyên hiện giờ chưa đủ khô, tuy cỏ trông đã vàng, nhưng bên trong vẫn còn nhiều nước.

Gió bắc nổi lên, cả vùng biến thành khí hậu khô hanh không có lấy một chút hơi nước nào, cái nơi chết tiệt, ban này nóng chảy mỡ, đến tối thì lạnh run cầm cập.

Mạc Yên rốt cuộc cũng khai khiếu rồi, thấy không thể để tư mã, hầu gia ở ngoài chịu lạnh, mình chỉ là tên đồn trưởng nho nhỏ lại ở trong ấm áp, thế là lệnh huynh đệ dọn hết ra ngoài, nhất định đòi bằng được Vân Lang phải vào trong ở.

Vân Lang đã vào trong rồi thì trách nhiệm phóng hỏa phải giao cho Mạc Yên, Mã Lão Lục đi tới a a loạn lên, bị Mạc Yên đá lăn ra đất.

Hai ngày trôi qua cổ họng của Mã Lão Lục đã khôi phục được nhiều, bập bẹ nói được vài chữ đơn giản, chỉ là thanh danh của hắn đã hỏng rồi. Ít nhất trong mắt Mạc Yên thì hỏng rồi, vì bức tranh kia khiến đám quân tốt Bạch Lang Khẩu giờ chỉ muốn tới Thụ Hàng thành khoái hoạt một phen.

Cũng may đây là thời chiến, nếu là thường ngày, không chừng có kẻ lén tới Thụ Hàng thành.

Hà Sầu Hữu cũng đã tới, nhưng sự yên tĩnh của ông ta khiến người khác sởn giai ốc, cái bộ mặt quái dị của ông ta liền hai ngày không có lấy một nụ cười.

Đại quân của hoàng đế đã biến mất, Vân Lang phái du kỵ đi rất xa mà không có manh mối nào, Hà Sầu Hữu hẳn có liên hệ với hoàng đế, nhưng lão già không hé răng nửa lời.

Cứ tưởng rằng đã hiểu hết tính toán của Lưu Triệt, lần nữa Vân Lang hoang mang.

Nơi này có tên là Bạch Lang Khẩu vì địa hình rất phức tạp, xưa kia vốn là bình nguyên bằng phẳng trải qua thời gian bị gió, hoặc là nước ăn mòn khiến nham nhở như răng sói, vì thế nhiều nơi có điều kiện để dấu quân.

Vân Lang và Tào Tương trải bản đồ suy đoán hoàng đế đi đâu.

Có một điều chắc chắn vị trí dựng trại do Vệ Thanh chọn, mà Vệ Thanh thích nhất là xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị.

Tin tức hoàng đế tới đến giờ vẫn bị Vân Lang khống chế trong phạm vi rất nhỏ, điểm này làm Hà Sầu Hữu rất hài lòng. Điều ông ta không hài lòng ở chỗ để lại nhân chứng sống Mã Lão Lục, khiến cho Mã Lão Lục bất hạnh bắt gặp ánh mắt âm lãnh của Hà Sầu Hữu, máu toàn thân như đông cứng.

“ Người Hồ à, thú vị đấy!” Hà Sầu Hữu sau khi nhận ra thân phận của Mã Lão Lục thì hứng thú hơn hẳn:

Đây là con ngựa già quen đường mà Vân Lang chọn cho Hoắc Khứ Bệnh, người dẫn đường rất quan trọng, nhất là người dẫn đường cho quân đội càng cẩn phân biệt cẩn thận, nếu kiếm người dẫn đường không tốt, rất có thể dẫn đại quân vào tuyệt cảnh ở vùng tây bắc thần kỳ này, Kỵ đô úy cho dù có kim chỉ nam chỉ mang tính chất phụ trợ thôi.

Đây cũng có thể coi là sự đền bù cho cả đời vất vả của Mã Lão Lục, hắn muốn tiến bộ thì phải rời khỏi Bạch Lang Khẩu, nơi này hắn bị đóng dấu lên mặt.

Bởi thế Vân Lang bước ra chắn giữa Hà Sầu Hữu và Mã Lão Lục:” Hắn đã vì Đại Hán thủ hộ biên trai hai mấy năm, chiến công vô số, Hồ hay Hán thì cũng không quan trọng nữa rồi.”

Hà Sầu Hữu lạnh nhạt hỏi:” Ngươi có gì đảm bảo?”

Vân Lang lắc đầu:” Một người đã chặt đầu ba bảy cấp thì không cần một người không liên quan đảm bảo, quân công là sự đảm bảo của hắn.”

“ Nếu đã là công thần như thế, sao mới chỉ là thập trưởng?” Hà Sầu Hữu hỏi vặn:

“ Điều này thì phải hỏi quan viên Khảo công ty rồi, không dấu ông, đợi gặp bệ hạ ta cũng nhắc tới chuyện này, không thể làm công thần lòng nguội lạnh được.”

“ Công thần à? Đợi khi nào nắp quan tài của hắn đóng lại hẵng nói hẵng nói hắn là công thần cũng không muộn.”

Hà Sầu Hữu đi rồi Vân Lang mỉm nhìn Mã Lão Lục:” Giờ đã biết bản quan là người tốt rồi chứ?”

Mã Lão Lục lắc đầu:” Quan ... không ... ai tốt.”

“ A, câu này đúng đấy, giờ ngươi nói được rồi, đi nói với Mạc Yên đi.” Vân Lang cười tươi thúc giục:

Mã Lão Lục thở phì phò tức giận, hắn không ngốc giờ mới nói với Mạc Yên là hoàng đế tới là hại hắn, trong tình trạng đấu đá như thế, tiểu binh tiểu tướng làm kẻ vô tri là tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment