Hoắc Khứ Bệnh khi đi dẫn theo hai nghìn năm trăm người, đến khi hắn từ hoang nguyên về còn chưa tới hai nghìn người, tất cả tướng sĩ không còn ra dạng người nữa, tới được gần phong hỏa đài là nối nhau ngã xuống đất như quả chín trên cây bị ai đó cầm thân lắc mạnh.
Lý Cảm, Triệu Phá Nô sống sót trở về, nhưng trông dáng vẻ thì cách cái chết không xa.
Trên lưng ngựa còn có rất nhiều người, bọn họ bị buộc chặt, đầu cúi gằm, Vân Lang còn nghĩ họ ngủ, khi chạm vào mới biết đã chết rồi, xác lạnh băng.
“ Tổn thất ba thành.” Hoắc Khứ Bệnh ngã rầm từ lưng ngựa xuống, giật luôn lấy ấm nước của Vân Lang tu một hơi, sau đó đổ hết lên mặt lau mạnh, kỳ máu khô đi:
Vân Lang gật đầu, trước khi xuất chinh đã dự liệu được kết quả này rồi, thi thể đem về chỉ có bốn trăm, cũng gần chừng đó không thể mang về.
“ Khi ngươi xuất hiện ở đường chân trời thì ta cũng cho bắt đầu đốt hương tính giờ , ta đặt thời gian là ba canh giờ, khi đó trời hẳn cũng đã tối, người Hung Nô hẳn vô cùng mệt mỏi phải cắm trại.”
Vân Lang vỗ những cái cọc gỗ cắm chi chít, thời gian không đủ để y lập nên bảo lũy kiên cố chỉ có thể làm như vậy thôi, hẳn cũng cầm tự được một lúc:
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Người Hung Nô chỉ còn cách ba mươi dặm, một canh giờ sau sẽ tới, ta không dám chắc bọn chúng có phát động tấn công ngay hay không. Hách Nhĩ Độ là viên tướng vô cùng vững vàng, dọc đường không cho ta bất kỳ cơ hội đánh lén nào, va chạm ba lần không chiếm được ưu thế. Địch rất khó đối phó, hơn nữa chết không lui, dọc đường dây dưa với ta là thân binh vương trướng, đại quân của Hữu Hiền vương không tham chiến, khi ta giết hết nghìn quân này thì chủ trận của chúng vẫn không can dự, tiến về Bạch Đăng Sơn cực kỳ kiên quyết. Thế nên ta muốn cầm chân chúng thêm vài ngày cũng không được.”
Vân Lang lấy thêm bình nước nữa cho Hoắc Khứ Bệnh uống:” Không thể tập kích, đường đường chính chính dã chiến mà làm được như vậy là quý rồi. Bây giờ ngươi tắm rửa nghỉ ngơi chút đi, đợi người Hung Nô tới rồi tính.”
“ Ừ.” Hoắc Khứ Bệnh không cậy mạnh như mọi khi, vịn vai Vân Lang đứng dậy, lảo đảo vào phong hỏa đài, cho thấy năm ngày chiến đấu không nghỉ khiến hắn kiệt sức:
“ Canh nhân sâm.” Tô Trĩ đã có chuẩn bị, múc một bát canh đưa tới:
“ Tốt rồi, cám ơn muội.” Hoắc Khứ Bệnh uống một hơi cạn luôn, chẳng cần biết giường của ai, mặc nguyên giáp ngã xuống ngủ luôn:
Lý Cảm, Triệu Phá Nô thì đã vào uống canh sâm ngủ bất tỉnh nhân sự từ trước rồi.
Trên đỉnh phong hỏa đài có Mạc Yên không ngừng báo cáo vị trị của người Hung Nô, ở dưới dân phu chạy nháo nhào, Vân Lang ở dưới lấy trong túi một nắm đỗ rang, thong thả nhai nhìn đại quân Hung Nô tới gần.
Tạ Ninh chạy qua chạy lại, không ngừng chỉ huy máy ném đá, nỏ xa chuẩn bị, năm trăm nỏ thủ đã nằm xuống đất, hai chân đạp nỏ cung, chỉ đợi lệnh bóp cò.
Không khí hết sức khẩn trương.
Người Hung Nô đã tới cách đó chỉ còn một dặm rồi dừng lại, tựa hồ quan sát cái phong hỏa đài hoàn toàn khác với ấn tượng, không biết có nên tiếp tục tấn công không.
Vân Lang nhai đỗ mỗi lúc một nhanh đến khi hết rồi mới hít sâu một hơi nhảy lên chiến xa, rút kinh nghiệm lần trước, y không dùng thương vướng víu nữa, mà điều khiển nỏ, dưới chân còn có hai cái nỏ đã lên dây.
“ Mặc bộ giáp này bên ngoài.”
Vân Lang nghe thấy tiếng Hoắc Khứ Bệnh quay sang, nhìn thấy hắn đang mặc một bộ giáp dính máu cho Vệ Kháng, nhỏ giọng dặn dò những điều cần chú ý trên chiến trường.
Vệ Kháng mặt tái mét nhưng không khóc, chỉ nắm thật chặt trường mâu, Hoắc Khứ Bệnh giúp hắn mặc giáp xong vỗ vai:” Nhớ trở về.”
“ Mang, mang xác đệ về nhé.”
“ Đừng nói những lời không may ấy, nhớ sống trở về.”
“ Cha, cha đệ đâu?” Vệ Kháng run run hỏi, đây là trận huyết chiến sinh tử của hắn, hắn muốn người cha vô tình của hắn nhìn rõ hắn chết thế nào:
“ Ta không biết, cữu cữu có thể tới hoặc không, an nguy của bệ hạ nặng như Thái Sơn. Nhớ lời ta, theo sát Vân Lang.”
Vân Lang quay sang gật đầu, lúc này Hoắc Khứ Bệnh sẽ không tới chỗ y, cũng như y không bao giờ can thiệp vào quân trận của Hoắc Khứ Bệnh.
Khi toàn bộ vũ khí tầm xa đã bắn hết sẽ là lúc ba trăm chiếc chiến xa này xuất phát, quân tốt trên đó đại bộ phận do dân phu và thân quân tạo thành. Không rõ thành phần như vậy có dám xông thẳng vào quân trận Hung Nô không, y tin Tạ Ninh ở lại cuối cùng khiến toàn bộ chiến xa đánh vào trận địch.
Tô Trĩ đã lên đỉnh phong hỏa đài, mắt nhìn Vân Lang không chớp, bất kỳ thời khắc nào cũng có thể là hình ảnh cuối cùng của sư huynh mà nàng thấy, đại quân Hung Nô đông nghịt chân trời che đi cả núi xa, khiến người ta không thấy được hi vọng.
“ Phu nhân, phải đi rồi, nếu không không kịp nữa.”
Khương nữ thúc giục mấy lần Tô Trĩ mới chịu đi, đầu vẫn quay lại liên hồi, nước mắt lau thế nào cũng không hết, hối hận trước đó bao nhiêu thời gian ở bên nhau không tranh thủ, nếu có thể hoài thai con của sư huynh thì tốt rồi.
Tào Tương ở trên phong hỏa đài ngồi xoay lưng lại phía Vân Lang, hắn rất ghét cảnh này, cảm giác Vân Lang như con lợn bị cao lông sạch sẽ, còn chủ động chạy vào đàn sói.
Không còn cách nào khác, vốn kế hoạch đợi Hung Nô tới sẽ phóng hỏa, Hà Sầu Hữu nói rồi, nếu Bạch Lang Khẩu không đánh một trận thì tất cả sẽ bị hỏi tội.
Trên chiến xa của Vân Lang có một que hương lớn, hương đã cháy được một phần ba, đợi hương cháy hết thì lửa ở thảo nguyên cũng bùng cháy.
Người Hung Nô quả nhiên không định cho quân Hán được nghỉ ngơi phục hồi sức, muốn phát động một đợt tiến công trước khi trời tối, đội kỵ binh hùng dũng bắt đầu di chuyển, chiến mã dần dần tăng tốc ....
Trên phong hỏa đài chiêng trống nổi lên, Tào Tương cũng quay lại cầm cán cờ, sẵn sàng phất.
Hoắc Khứ Bệnh rời chiến xa, lúc này bọn họ rất cần mau chóng khôi phục thể lực, nghênh đón cuộc khổ chiến cuối cùng.
Cái giong the thé của của Hà Sầu Hữu từ trên phong hỏa đài truyền xuống:” Trận chiến này, chết không quay đầu, trận chiến này, là vinh quang cuối cùng của chúng ta.”
Mã Lão Lục đứng bên cạnh Vân Lang, tay cầm trường qua lẩm bẩm:” Tên hoạn quan này gan to thật, sắp đánh rồi mà không chạy.”
Vân Lang chỉ cười không đáp, Mã Lão Lục mà biết chuyện Hà Sầu Hữu từng làm thì không nói câu thừa thãi như thế.
Một đội quân tốt đi qua bên chiến xa của Vân Lang, Lưu Nhị hô lên:” Cẩu Tử nói, phía tây nam năm mươi dặm.”
Vân Lang không cần nhìn cũng biết nơi đó, cứ đi tiếp bốn trăm dặm là tới Thụ Hàng thành.
Nói cách khác Lưu Triệt, Vệ Thanh, Công Tôn Ngao toàn bộ ở phía sau họ, tựa hồ đợi người ở Bạch Lang Khẩu tử chiến hết mới xuất binh giết Hữu hiền vương.
Vân Lang nghiến răng ken két, dùng giọng không ai nghe thấy được lẩm bẩm:” Không phải tất cả mọi người đều có thể hi sinh vì ngươi, không phải tất cả mọi người cam nguyện hi sinh vì ngươi. Đợi đi, sẽ tới lúc ngươi phải trả giá.”
Chiến xa chưa di chuyển đã bắt đầu rung rung, đó là do vó ngựa Hung Nô đã tới gần.
Hồi tù và trầm hùng kéo dài, sau đó là chiêng la chói tai, cờ đỏ trong tay Tào Tương đã phất, máy ném đã phát ra tiếng kéo kẹt tới ê răng, cái túi lưới xoay một vòng ném tảng đá ra ...