Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 539 - Q3 - Chương 160: Chưa Đánh Đã Chạy.

Q3 - Chương 160: Chưa đánh đã chạy. Q3 - Chương 160: Chưa đánh đã chạy.

“ Chiến sự ở Bạch Lang Khẩu đã bắt đầu chưa?” Lưu Triệt đặt tấu chương xuống hỏi, dù ở biên ải hắn không lúc nào lơi lỏng khống chế toàn bộ đế quốc này:

Vệ Thanh ngồi thẳng lưng bên cạnh như pho tượng đáp:” Kỳ thực đã bắt đầu từ năm ngày trước, Hoắc Khứ Bệnh suất lĩnh hai nghìn năm trăm giáp binh cầm chân đại đương hộ Hách Nhĩ Độ dưới trướng Hữu Hiền vương, tổn thất hơn tám trăm.”

“ Hách Nhĩ Độ cũng thống lĩnh giáp binh hả? Tổn thất ra sao?”

Vệ Thanh chắp tay:” Vâng, đó là quân vương trướng tinh nhuệ nhất, tổn thất một nghìn, toàn quân bị diệt, Hoắc Khứ Bệnh không còn sức tái chiến đã về Bạch Lang Khẩu nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Lưu Triệt cầm chén trà lên:” Nói vậy người lúc này chiến đấu với Hung Nô là Vân Lang và Tào Tương.”

Công Tôn Ngao ngồi dưới Vệ Thanh đứng lên nói vào:” Thần đoán một canh giờ sau đại quân Hung Nô sẽ đột phá Bạch Lang Khẩu, sau đó ở lại nghỉ ngơi, xin cho thần nửa đêm tập kích.”

Lưu Triệt gật đầu chấp thuận, đợi Công Tôn Ngao đắc ý n gồi xuống, Vệ Thanh mới lên tiếng:” Hung Nô chưa chắc phá được Bạch Lang Khẩu trước khi trời tối.”

Công Tôn Ngao cười nhạo rõ lớn:” Hoắc Khứ Bệnh làm tướng, mạt tướng không lời nào để chê, chứ hai thứ phế vật Tào Tương, Vân Lang, mạt tướng đích thân huấn luyện không lạ gì. Hai tên nhát gan khôn vặt, những thứ đó thường ngày có lẽ còn làm được chút công tích, lên chiến trường vô dụng mà thôi. Những kẻ như thế ra trận luôn chết nhanh nhất.

Vệ Thanh đưa mắt nhìn Công Tôn Ngao, hắn chẳng sợ hãi mở to mắt trâu nhìn lại.

Lưu Triệt thì mẫn cẳm nắm được một câu trong lời Vệ Thanh:” Đại tướng quân vì sao khẳng định là trước trời tối, chẳng lẽ tối rồi có bến cố rồi sao?”

“ Vào mùa này ở Trường An, đến tối lại có người cầm canh hô, thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa, nếu không ai nhắc nhở Hữu hiền vương thì sẽ có biến cố.” Vệ Thanh không thể hiện mình quá thông minh trước hoàng đế, nói vừa đủ:

Lưu Triệt nhíu mày: “ Dã hỏa tuy uy mãnh, thế nhưng Hung Nô toàn kỵ binh, chỉ cần lửa bùng lên, chúng xoay ngựa rời đi thì chỉ xua địch tới Bạch Đăng Sơn, chuyện này không ổn.”

“ Vài ngày trước thần xin bệ hạ năm trăm du kỵ.”

“ Ha ha ha, thì ra là thế, chẳng lẽ ái khanh đợi lửa ở Bạch Lang Khẩu nổi lên cũng châm lửa sau lưng Hung Nô?” Lưu Triệt vỗ bàn:

Vệ Thanh vái một cái:” Bệ hạ thánh minh, lửa bốc lên chính là cơ hội tập kích tốt, vừa vặn Công Tôn tướng quân xin lệnh tập kích.”

Công Tôn Ngao không coi vào đâu:” Chắc gì chúng cầm cự được tới lúc đốt lửa.”

Công Tôn Hoằng thấy ánh mắt hoàng đế thoáng hiện sắc giận, vội nói vào:” Nếu Đại tướng quân đã định thừa loạn phá địch, cớ sao không tăng cường cho thủ quân Bạch Lang Khẩu, nơi đó địa thế bằng phẳng, không có chỗ hiểm để thủ, là nơi kỵ binh phát uy mà quân ta thì sớm sức cùng lực kiệt, trong tay Vân Lang đa phần dân tráng thì chống thế nào?”

Vệ Thanh khép mắt không đáp, ông ta không thảo luận việc quân với một tên nho sinh.

Lưu Triệt mỉm cười:” Chống được thì công hầu muôn đời, không thì cũng chẳng sao cả.”

Vân Lang đã mười mấy lần đối diện với Hung Nô, trải qua hai cuộc đại chiến, bởi thế dù có sợ hãi căng thẳng, khi đối địch vẫn có thể khống chế cảm xúc, tự nhiên như thường.

Đứng trên chiến xa nhìn địch xông tới với thế dời non lấp biển, ném cả vốc đỗ rang vào mồm, nhai mạnh rồi cầm nỏ lên sẵn sàng chiến đầu.

Những tiếng quát tháo hỗn loạn của khúc trưởng, đồn trưởng nối nhau truyền tới, kỵ binh Hung Nô bị cọc gỗ ngăn cản, vừa dồn ứ lại thì đạn đá dồn dập ném xuống tan xương nát thịt, một số tên hung hãn bỏ ngựa xông qua rào, khuôn mặt hung tợn có thể thấy rõ ràng.

Vệ Kháng mất bình tĩnh giương cung bắn, không ngờ mỗi mũi tên chuẩn xác xuyên qua đầu một tên địch, thu hoạch phong phú, xem ra cũng được kế thừa không ít từ Vệ Thanh.

Người Hung Hô vừa giương cung bắn đội xe ở gần trong tầm mắt, vừa ra sức kéo những cọc gỗ dài tới cả trượng đi, nhưng chỉ chậm trễ một lúc thành mồi cho nỏ tiễn, xác người xác ngựa bị cọc gỗ chắn lại, thành tường bao, tổn thất cực lớn.

Tù và phía Hung Nô vang lên, kỵ binh dừng bước, xông pha mưa tên đạn đá lùi khỏi chiến trường.

Mã Lão Lục hưng phấn vỗ chiến xa la hét:” Lấy thêm đá, lấy thêm đá, ném chết nô tặc đi.”

Vệ Kháng cũng bị thắng lợi kích thích tới mặt đỏ bừng bừng, mấy lần muốn thúc chiến xa xông lên, chỉ là thấy Vân Lang vẫn ở bên cạnh nhai rôm rốp đành cố nén lòng chờ đợi.

Bên quân Hán cũng tổn thất lớn, dân phu không có khải giáp, bằng vào áo vải, giáp da không cách nào ngăn được lang nha tiễn của Hung Nô. Khi Tào Tương đang lo không đủ người điều khiển chiến xa thì Hoắc Khứ Bệnh cầm chiếc trường qua cực lớn nhảy lên một cỗ chiến xa.

Tướng quân làm gương, những quân tốt Kỵ đô úy được nghỉ ngơi hai canh giờ tuy chưa đủ sức cưỡi ngựa xung trận, nhưng lên chiến xa không thành vấn đề.

Lần lượt Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Mạc Yên, Tạ Ninh cũng mỗi người đều chọn chiến xa cho riêng mình.

Hà Sầu Hữu cũng lên chiến xa bên cạnh Vân Lang, nói chắc chắn:” Bệ hạ sẽ đến.”

Vân Lang mặt lạnh tanh:” Ta biết, chỉ e là lúc toàn bộ Kỵ đô úy chiến tử, Hung Nô đắc chí thôi.”

Hà Sầu Hữu do dự một chút rồi nói:” Nếu chuyện không xong thì chạy đi.”

Câu này hiển nhiên nói với tư cách dư nghiệt Đại Tần, không phải nô tài Triệu thị. Vân Lang khẽ mỉm cười không đáp, phát tay một cái, truyền lệnh binh ra sức vẫy cờ.

“ Toàn quân xuất kích, toàn thân xuất kích.”

Tức thì khắp chiến trường vang lên tiếng quát tháo, dân phu còn lại cũng nhảy lên lừa lên trâu lên ngựa, thực sự là chuẩn bị toàn quân xuất kích rồi.

Người Hung Nô lại tới rồi, lần này không phải kỵ binh mà là đàn trâu đuôi bốc cháy.

Đàn trâu rầm rộ lao thẳng vào trận cọc gỗ, bọn chúng không phải là chiến mã yếu ớt, mà là thứ da thô thịt dày, nào húc, nào đẩy, nào dụi ... Trận cọc gỗ chẳng mấy chốc tan tành.

Cũng may đây không phải không gian trống, nên đàn trâu sau khi tàn phá một phen chỉ có số ít tiếp tục lao tới dễ dàng bị giết chết, đa phần quay đầu bỏ chạy vào hoang nguyên.

Có lẽ ngươi Hung Nô cũng không hi vọng trận hỏa ngưu gây sát thương cho quân Hán, vì thế khi trận cọc gỗ vướng quân bị phá, Hữu hiền vương cũng ra lệnh toàn quân xuất kích.

Trên phong hỏa đài nỏ sang châm lửa vào mũi tên bắn ra.

Nỏ thương lớn bay lên không, sau đó cắm đầu rơi xuống, biến thành ngọn đuốc rừng rực cháy, nỏ thương vỡ ra, dầu bên trong bắn tung tóe, tạo thành đám cháy lớn, được gió bắc thổi bùng lên thành tường lửa, ngăn cản chiến mã Hung Nô ở bên mé.

Nhưng so với cả thảo nguyên bao la thì chút lửa đó chưa là gì.

Hoắc Khứ Bệnh sốt ruột nhìn Vân Lang mấy lần, thấy y không có ý động đậy, đành kiên nhẫn đợi y đưa ra quân lệnh cuối cùng.

Vân Lang trên chiến xa nhìn người Hung Nô sắp thoát khỏi biển lửa hỗn loạn, đợi một đám quân tốt mình trần toàn thân trét bùi đất bẩn thỉu từ xa chạy về nhảy lên chiến mã, lập tức thức cương ngựa đi đầu, ba trăm chiến xa chầm chậm đi theo, phía sau là đội ngũ kỵ binh hỗn hợp ...

Chiến xa dần tăng tốc, Hà Sầu Hữu mới phát hiện, hướng Vân Lang đi không phải là nơi Hung Nô xông tới, mà là Bạch Đăng Sơn, mắt trợn lên như toét ra:” Ngươi chưa đánh đã chạy sao?”

Ông ta rất muốn nhảy sang xé xác Vân Lang, nhưng chiến xa của y do bốn chiến mã cường hãn nhất kéo, tốc độ cực nhanh vượt qua tất cả, như con cự thú cuồng nộ, không gì ngăn cản được.

Chiếc cờ đỏ trên chiến trường vô cùng bắt mắt, vì thế không cần hiệu lệnh, những chiến xa còn lại cứ hướng đó mà chạy theo, dù Hà Sầu Hữu có toàn lực ngăn cản cũng không thể. Toàn bộ chiến xa đã chạy theo một hướng, ai thay đổi chắc chắn va vào xe khác vỡ nát.

Hà Sầu Hữu một tay bám thành chiến xa, một tay cầm thiết tí nỏ chĩa vào lưng Vân Lang, ra sức hét lên:” Quay lại, quay lại ngay! Lão phu đếm tới mười, ngươi không quay đầu đừng trách, một, hai ... ba!”

Bình Luận (0)
Comment