Hà Sầu Hữu đã đếm tới tận ba mươi rồi mà Vân Lang vẫn không hề có ý quay lại chiến đấu mà càng chạy càng xa, Hà Sầu Hữu cắn răng định bóp cò, đột nhiên nghe thấy tiếng động cực lớn, kinh hãi quay đầu, chỉ thấy phong hỏa đài vừa rồi còn đứng sừng sững trên hoang nguyên chớp mắt sụp đổ.
Khói đen ngùn ngụt bốc lên, không chỉ thế còn liên tục có đốm lửa bắn tứ tung, chẳng mấy chốc xung quanh phong hỏa đài bị biển lửa nuốt chửng.
“ Cái gì thế?” Hai mắt Hà Sầu Hữu muốn lồi ra, đó không phải thứ sức người làm được, kinh hãi quay đầu nhìn Vân Lang, thấy y chạy càng hăng:
Sau khi phong hỏa đài sụp đổ, từng bức tường lửa nhanh chóng xuất hiện trên thảo nguyên, lửa mượn sức gió cháy rừng rực lan đi, gió bắc nối liền chúng lại với nhau.
Ngươi Hung Nô kinh hoàng xoay đầu ngựa chạy về phía đông ...
Hà Sầu Hữu nhìn người Hung Nô bám sau lưng, cuối cùng hiểu vì sao Vân Lang chạy nhanh như thế, chậm một chút thôi thì bọn họ không chết trong tay Hung Nô mà là lửa.
Nhìn ngọn lửa bốc cao tới cả trượng, lúc này chẳng ai dám nói một câu, ngay cả Hoắc Khứ Bệnh cảm thụ hơi nóng sau lưng cũng không nghĩ cách phá địch nữa, chỉ mong sao chạy thật nhanh khỏi lửa.
Mã Lão Lục chỉ muốn ôm chân Vân Lang mà hôn, hắn cũng không ngờ rằng ngọn lửa lại tạo thành uy thế lớn cỡ này.
Chỉ cần chiến xa của Vân Lang đi qua tới đâu là ở dưới đất mau chóng có đốm lửa mới bùng lên, tính toán vô cùng chuẩn xác, dần dần thu hẹp phạm vi hoạt động của người Hung Nô. Lúc này Vân Lang trong lòng hắn đã thành thần rồi, lòng ngưỡng mộ không gì tả siết, Mã Lão Lục vừa mở mồm định khen thì bị khói đen xộc vào miệng thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Hai khắc chớp mắt đã qua, Vân Lang ghìm cương ngựa dừng lại, tường lửa khổng lồ đã ngăn cách hoàn toàn Kỵ đô úy và người Hung Nô.
Những chiến xa khác cũng giảm tốc độ dừng lại quanh cờ đỏ, đầu vẫn nhìn về phía sau, mồ hôi lạnh ròng ròng, trận cháy lớn này gần như thay đổi nhận thức của bọn họ về lửa.
Muốn thoát khỏi cơn cuồng nộ của lửa này chỉ có chạy thật nhanh thôi, trong hai khắc mà toàn quân đã chạy tới mười lăm dặm.
Ai nấy đều nghĩ, người Hung Nô ở sau chắc chắn bị lửa bị đốt cháy hết rồi.
Niềm vui chưa kịp chưa kịp lan đi thì đằng sau tường lửa không ngờ có bóng dáng kỵ binh xông qua, chỉ trong khoảnh khắc vó ngựa của bọn chúng dẫm nát bức tường lửa, xé toạc một khoảng trống rộng tới nửa dặm, đại quân Hung Nô không ngờ vẫn giữ được thế trận nghiêm ngặt.
Hà Sầu Hữu tới bên Vân Lang âm trầm nói:” Người Hung Nô tới Bạch Đăng Sơn rồi, ngươi đối diện với bệ hạ sao đây.”
Vân Lang cũng rất bất ngờ, nhìn tình thế này người Hung Nô không tổn thất nhiều như y dự tính, giang tay thở dài:” Ta đã tận lực rồi.”
Hà Sầu Hữu lửa giận bốc cao muôn trượng:” Ngươi thả cho hai vạn Hung Nô bỏ chạy, ngươi nghĩ bệ hạ sẽ nghe ngươi biện giải sao? Ngươi làm thế không phụ lòng huynh đệ sinh tử, nhưng ngươi phụ lòng bệ hạ có biết không? Bệ hạ muốn tiêu diệt Hữu hiền vương, giờ hắn chạy rồi, ngươi ăn nói ra sao đây?”
Mắng chửi thì mắng chửi, ông ta rõ nhất Vân Lang là ai, muốn một người kế thừa ý chí Đại Tần hi sinh cho hoàng đế Đại Hán là không thể, thở dài:” Ài ... Nghe lời ta, tự trói tay tới trước mặt bệ hạ thỉnh tội đi, không còn cách nào nữa đâu, ta sẽ cố gắng nói đỡ cho ngươi.”
Vân Lang trầm mặc không nói, chỉ nhìn tàn dương, khói đen do đám cháy bốc ra bao phủ mặt đất, mặt trời cũng trở nên yếu ớt, chỉ thấy lờ mờ treo trên đầu núi xa.
Dù sao cuộc chiến này kết thúc rồi.
Khi Vân Lang định nằm xuống chiến xa chợp mắt một lúc thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa quen thuộc của Hung Nô làm y giật mình đứng dậy.
“ Người Hung Nô lại tới rồi sao?” Tào Tương không chắc hỏi:
“ Không thể nào, chúng quay lại để bị lửa thiêu à?” Lý Cảm không tin:
Hoắc Khứ Bệnh nhíu chặt mày, hắn thấy vô cùng bất an.
Không phải Hung Nô, chúng có thể chạy thoát vì Vân Lang cố tình để lửa phía đông tương đối mỏng dụ chúng đi, nếu chúng quay lại sẽ phải vượt qua trung tâm lửa cháy mạnh nhất. Vân Lang tóm ngay lấy cổ áo Hà Sầu Hữu quát:” Nói mau, rốt cuộc còn chuyện gì mà ta không biết?”
Hà Sầu Hữu chỉ khẽ lách mình là thoát khỏi tay Vân Lang, cười lạnh:” Nếu không phải ta mềm lòng thì ngươi đã bị ta bắn chết rồi, dám lớn tiếng với lão phu.”
Vân Lang thò tay vào trong khải giáp rút ta tấm sắt dày:” Tưởng ta không biết sao, khốn kiếp, ta mà chết thì ông chết theo ngay rồi, khỏi phải nói chuyện ân tình với ta. Nói mau lên, rốt cuộc các ngươi còn định làm gì, muốn toàn bộ tướng sĩ chết uổng mới hài lòng à?”
Hà Sầu Hữu không ngờ Vân Lang tính cả nước đó, lắc đầu:” Điều ta biết đều nói rồi, không dấu gì hết.”
Vân Lang hừ một tiếng đẩy ông ta đi, sau đó hét lên:” Khứ Bệnh, chúng ta phải rời khỏi đây.”
Luận tới khứu giác chiến trường, Hoắc Khứ Bệnh chắc chắn là nhạy bén nhất, lập tức chỉ về phía tây còn chưa bốc cháy:” Đi về phía đó.”
Vân Lang không thừa lời, giật cương một cái, lại lần nữa chạy bán sống bán chết.
Lần này không thuận lợi như trước nữa, vì đây không phải là con đường được y cho dọn dẹp trước để chiến xa chạy, đối với thảo nguyên đầy cây bụi và cỏ hoang này, chiến xa không phải là công cụ vận chuyển tốt lắm.
Khi Vân Lang dẫn đại quân trật vật chạy được hai dặm tuyệt vọng phát hiện một bức tường lửa ở phía chính tây đang cuồn cuồn lan sang phía đông.
Nếu như nói ngọn lửa Vân Lang đốt trước đó chỉ là hiệu ứng khói lửa phim ảnh thì đây là thảm họa sinh thái thực sực, vô số dã thú dốc sức bỏ chạy, thú mẹ còn bỏ cả con non cướp đường mà chạy.
Sói và dê, hươu và chồn, tất cả cùng chạy, chẳng bận tâm bên cạnh là con mồi hoặc là kẻ thù lớn nhất của mình, vì sau lưng là thứ có thể nuốt chửng trời đất.
Lửa phía nam và phía bắc do Vân Lang đốt, phía tây là để Kỵ Đô úy bỏ chạy, phía đông cho người Hung Nô.
Giờ Vân Lang rất muốn biết lửa lớn phía đông phía tây do ai đốt, hơn nữa phạm vi còn lớn như thế, làm bọn họ không có khả năng trốn thoát.
“ Đốt cháy cây cỏ ở cuối chiều gió, tất cả xuống xe, dọn cỏ cây, nhanh lên.” Vân Lang nhảy xuống xe tuyệt vọng ra lệnh:
Phía tây địa thế cao, Vân Lang nhìn thấy rõ ràng một ngọn lửa tạo thành tấm thái cực đồ, bức tranh này y chỉ vẽ một nửa dùng để bao vây người Hung Nô, giờ có người giúp y đốt luôn nửa còn lại, bao vây luôn cả y.
Lúc này không còn tâm tư truy cứu kẻ nào phóng hỏa nữa, Vân Lang tranh thủ thời gian thoát khỏi địa ngục lửa này:” Phạm vi phải lớn, nếu không khi lửa cháy tới sẽ hút cạn không khí.”
Tính cả dân phu là ba nghìn người, điên cuồng dùng mọi thứ để nhổ cỏ, chém bụi cây.
Mặt trời xuống núi, thảo nguyên phải trở nên lạnh giá, đêm thảo nguyên vào tháng tám phải có sương giá nhưng đêm nay nóng như lò lửa. Tro bụi lả tả phủ xuống như tuyết, mồ hôi tuôn ra cũng bị lửa nhanh chóng sấy khô.
Mọi người liên tục rút lui, cho tới chỗ mặt đất vừa mới cháy phải dừng lại, nhìn đàn gia súc liên tục ngã xuống, lòng ai nấy như dao cắt, con lừa vốn không bao giờ kêu, bị lửa nướng cháy phát ra âm thanh thê thảm quái dị khiến người ta không nỡ nghe.
Vân Lang cởi áo buộc lên đầu ngựa du xuân, mũi nó quá lớn, dễ hít bụi vào phổi.
“ Xúc đất, xúc đất đào hố.” Tào Tương khàn giọng quát tháo:
Bốn phía là lửa, mảnh đất được mọi người dọn được không rộng, người cùng súc vật chen lấn nhau, cùng há to mồm cố gắng thở. Tuy thở gian nan nhưng vẫn còn dưỡng khí duy trì sinh mệnh, chỉ là nóng tới không cách nào chịu đựng, tóc như muốn quăn lại.
Nhìn thầy Hoắc Khứ Bệnh che chắn cho Vệ Kháng, Vân Lang sực tỉnh, có vị đại gia quân lược như Vệ Thanh ở đây, trận lửa này chỉ có thể là do ông ta đốt mà thôi ...