Lửa phía đông đã gặp lửa phía tây, bao chùm lên toàn bộ không gian chật hẹp người Kỵ đô úy dọn trống.
Những tấm là chắn đặt ngoài cùng bắt đầu cháy rồi, phần da ngoài nhanh chóng cháy hết, phần sắt từ từ bị nung chảy, dính lấy nhau thành tường sắt.
Hà Sầu Hữu quấn trên cái đầu trọc một tấm vải dày, trông như người Ấn Độ, trong hoàn cảnh gian khổ khư thế, ông ta vẫn từ trong hồ của mình bò ra, tới bên Vân Lang hỏi:” Phong hỏa đài bị hủy bởi lôi pháp à?”
Vân Lang thều thào:” Thành vịt nướng rồi, còn quan tâm tới chuyện này làm gì?”
“ Không chết được đâu, lửa đã cháy qua rồi, kiên trì thêm một lúc, thế nào cũng thoát.”
“ Khói càng đáng sợ hơn lửa, quấn mũi lại, đừng nói nữa.”
Hà Sầu Hữu rất cố chấp:” Không hỏi cho ra, ta không chịu được.”
“Già rồi mà sao còn tò mò lớn thế? Bột mì, dùng bột mì rải đầy một căn phòng, để bốn phía trắng xóa, sau đó châm lửa, thế là ông học được lôi pháp. Sau này nếu thí nghiệm ở hoàng cung, hiệu quả càng tốt.” Vân Lang ho khù khụ xúi dại:
“ Bột mì là gì?”
“ Là một lúa mạch, càng mịn càng tốt.”
“ Làm sao có thể tạo ra uy thế lớn như vậy, đổ sập cả phong hỏa đài kiên cố ...”
Vân Lang lúc này không có tâm tình thảo luận chuyện bột mì có thể nổ, ngựa du xuân đã sắp hít cái áo chùm đầu vào mũ rồi, thân hình nó lớn, cần càng nhiều dưỡng khí.
Ba nghìn nhân mã chen chúc nhau trong khu vực nhỏ hẹp, đồng loạt vươn đầu lên hô hấp, về sau thành khung cảnh không thể thiếu trong những cơn ác mộng của y.
Thảo nguyên không có cây lớn, cỏ khô cháy mạnh chẳng thể lâu, ngọn lửa đi xa dần, chỉ còn lại khói đen lườn lờ, gió lạnh thổi tới, trong tro tàn lập lè đốn lửa đang tắt dần.
Tới tận lúc này mọi người vẫn không dám tin rằng mình có thể sống được.
Trăng trên đầu mảnh như móc câu, chẳng chiếu xuống mặt đất được mấy ánh sáng, bốn bề ngoại trừ gió bắc thổi ù ù chẳng còn động tĩnh nào nữa.
Một con thỏ xám múp míp chen qua khe hở giữa Vân Lang và ngựa du xuân chui ra, nhảy tưng tưng trên mặt đất vẫn còn nóng, chọn một phương hướng rồi phóng thẳng về phía đó.
“ Không biết người Hung Nô thế nào nhỉ?” Hoắc Khứ Bệnh là người đầu tiên lên tiếng, hắn đứng dậy lau khuôn mặt đen như than, càng lau càng bẩn:
“ Chắc, chắc là chết hết rồi.” Tào Tương lẩm bẩm, tưởng tượng cảnh cả vạn người bị nướng cháy, cho dù đó là người Hung Nô chăng nữa cũng có chút cảm giác gì đó không đành lòng:
Triệu Phá Nô thì khác, hắn nhảy dựng lên, phấn khích:” Thế thì hẳn là chúng ta thắng rồi?”
“ Tất nhiên là thắng rồi.” Hà Sầu Hữu cởi cái khăn trên đầu ra, hô lớn:” Bệ hạ vạn thắng.”
Tức thì xung quanh xuất hiện vô số bóng người đứng dậy hò reo, ai nấy hưng phấn như con lừa động đực, giơ tay lên trời reo hò, phát tiết niềm vui sống sót qua đại nạn:” Bệ hạ vạn thắng.”
“ Bệ hạ vạn thắng.”
Vân Lang thì yếu ớt hô hai tiếng "vạn thắng" cho có rồi nằm lăn ra đất, chỗ này rất ấm áp, y muốn ngủ luôn ở đây đêm nay.
Thảo nguyên đen xì vẫn đang bốc khói, nguyện vọng ngủ một giấc của Vân Lang cũng tiếc nuối hỏng rồi.
Một đội kỵ binh dũng mãnh phóng qua bên cạnh bọn họ đuổi theo ngọn lửa đi xa.
Đám người Kỵ đô úy sắp bị lửa nướng cháy thui chỉ biết đứng đó nương theo đốm lửa chớp sáng chớp tắt nhìn đội kỵ binh trang bị chỉnh tề đó tiến vào thảo nguyên.
Nếu không phải chiến kỳ rách nát của Kỵ đô úy dựng lên, không ai nghi ngờ đám kỵ binh này sẽ dẫm qua đầu bọn họ mà đi.
Lý Cảm xưa nay tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh lại là người đầu tiên nhổ một bài đờm đen về phía đám kỵ binh kia:” Làm cái quái gì mà giờ này mới tới.”
Tào Tương trông không khác gì người da đen nhìn chân trời hửng sáng lẩm bẩm:” Sau này ngươi phải quen, chúng ta chỉ là thứ con ghẻ.”
Triệu Phá Nô nhe hàm răng trắng:” Trước mặt bệ hạ mà nói chúng ta là con ghẻ là được đề cao rồi.”
Tạ Ninh lảo đảo ngồi bệt xuống đất:” Dù sao lần này kiếm đủ công lao rồi, về nhà có thể ăn nói, ông trời ơi, chúng ta còn sống, hu hu …”
Hoắc Khứ Bệnh đứng đó nhìn đám huynh đệ lải nhải, chẳng có vẻ gì là không vui, hắn không cho rằng bị hoàng đế hại, dù là bị hại hắn cũng đáng, đem ba nghìn người ở đây đổi lấy hai vạn kỵ binh Hung Nô là rất đáng.
Thấy Vệ Kháng vẫn đứng đó cúi đầu, vỗ vai hắn:” Không tệ, thời gian qua có tiến bộ, dù cữu cữu tới cũng chỉ khen đệ thôi.”
“ Nhưng đệ nói phải chặt ba trăm cái đầu Hung Nô.”
“ Thiếu niên nói những lời hùng hồn đâu có sai, quan trọng không phải đệ nói gì, mà là đệ đang hướng tới mục tiêu đó, hôm nay chém một, mai chém một, sớm muộn cũng hoàn thành lời hứa. Tới khi đó đệ về Trường An có thể vỗ ngực với đám người Trung quân phủ, Vệ Kháng ta đã làm được rồi, đa tạ các ngươi cho cơ hội xuất chiến. Như thế mới là đại trượng phu.”
“ Phì!” Vân Lang nghe thấy lời chướng tai từ trong hố bò ra, ý thấy đáng lẽ lúc này bọn họ phải cùng nhau ngồi chửi Lưu Triệt mới đúng, lão tử chưa dựng cờ tạo phản là tử tế lắm rồi:
Không ngờ Hà Sầu Hữu đen nhẻm đi tới chắp tay với Hoắc Khứ Bệnh, có trời mới biết Hoắc Khứ Bệnh nhìn không ra mặt mũi nghĩ gì cũng chắp tay đáp lễ.
Hai người đó thi lễ với nhau xong còn ngửa mặt cười lớn, bộ dạng buồn nôn không chịu nổi.
Vân Lang lần nữa cảm thụ được sự cô độc của mình ở đây, cái tư vi tất cả đều say chỉ ta tỉnh không hề dễ chịu. Y ôm cổ ngựa du xuân vuốt ve bộ lông đầy tro bụi của nó, phóng mắt nhìn quanh, đám người này hôm qua xém chút nữa thành lợn quay, giờ ai nấy hớn hở quên mất mình đã đặt nửa bước chân vào nguy hiểm, quên mất là vương của họ suýt đẩy họ vào tử địa ...
Bất kể ai tới mảnh đất bị thiêu cháy này cũng biến thành người da đen, hoạn quan truyền lệnh thích mặc đồ đen phóng ngựa qua bốn mươi dặm đất cháy cũng biến thành hắc bạch vô thương.
“ Bệ hạ triệu kiến.” Chỉ hô bốn chữ rồi tiếp tục phóng đi.
Toàn quân đen xì xì men theo hướng đó mà tập tễnh hành quân, toàn bộ gia súc, chiến mã đều ủ rũ như Vân Lang, chỉ có người là vui vẻ.
“ Tư mã, lời ngài nói trước đó vẫn tính chứ?” Mã Lão Lục sán tới cười nịnh:
Vân Lang quay sang sẵng giọng:” Ta nói cái gì?”
“ Ngài là quý nhân không thể nói rồi lại nuốt lời.”
Vân Lang đang khó ở vung tay tát luôn một cái rống lên:” Lúc gia gia tới gặp ngươi thì ngươi làm ra vẻ hảo hán, bây giờ thấy gió đổi chiều, lại giả bộ đáng thương với gia gia, gia gia đánh chết ngươi.”
Vừa nói vừa đấm đá túi bụi, Mã Lão Lục hai tay ôm đầu không né tránh, xung quanh chẳng ai can, còn chỉ chỏ cười ha hả.
Vân Lang đánh mệt rồi mới nói:” Trải qua trận chiến này, Kỵ đô úy thế nào cũng được giao trọng trách, trọng trách là gì, là quân vụ chết nhanh nhất, ngươi chắc chắn muốn tới chứ?”
Mã Lão Lục cười hì hì:” Thuộc hạ thích trọng trách.”
Vân Lang thở hắt ra một hơi đi tiếp, y hiểu một chuyện, đa phần những người ở đây kỳ thực chưa ai có được cuộc sống tử tế cả, bọn họ đơn thuần cho rằng nếu thăng quan phát tài rồi cuộc sốt sẽ tốt đẹp, mà mong ước của họ chỉ có thế.