Bốn mươi dặm phải đi đúng một ngày, đến chập tối mới rời khỏi thảo nguyên, dừng chân bên một con sông nhỏ.
Chiến mã gia súc đều có dấu hiệu bị bỏng phổi hoặc khí quản, nhìn thấy nước sông trong vắt đều vùi đầu vào đó không chịu ngẩng lên.
Mà đám người đen nhẻm thì nhìn Vân Lang ai oán, bọn họ khát tới cháy cổ rồi.
Vân Lang lạnh lùng nói:” Không được uống nước lã.”
Vì thế không lâu sau nhìn thấy quân tốt đem mũ trụ nóng rực đựng nước sôi ngâm trong dòng nước lạnh, lúc này không ai muốn uống nước nóng.
Nước sông mùa thu lạnh buốt xương, chẳng ai ngần ngại cởi sạch sẽ ngâm mình xuống đó, thế là con sông nhỏ bị ba nghìn người biến thành một màu đen.
Khi Vân Lang kỳ cọ thân thể của mình, cơn đau như kim đâm truyền tới làm y chú ý da mình bị kỳ bong ra rồi làm y nhớ ra, lửa không nhất thiết phải tiếp xúc với da thịt mới có thể làm nó bị thương.
Con sông nhỏ vang lên tiếng kêu bi thảm.
Trước khi gặp hoàng đế là phải tắm rửa sạch sẽ, nên tất cả đều cắn răng mà tắm, tắm xong lại tắm cho chiến mã, rồi cứ ai bò được lên bờ trước là lăn ra ngủ.
Chẳng ai muốn ăn, dù là người háu đói nhất cũng không đòi ăn, cả đám lăn ra đó ngủ như chết.
Tướng quân lúc này lại không có quyền ngủ, tụ tập một chỗ, dù bị giỏ thổi cho răng va cầm cập, không ai muốn đốt lửa, sợ quá rồi.
“ Quân công tính sao đây?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi nhỏ Vân Lang:
“ Ngươi còn nghĩ tới quân công à, lo thỉnh tội đi, chúng ta còn sống chính là tội lỗi lớn nhất.” Vân Lang nói đầy mỉa mai:
Cả đám sững sờ nhìn nhau, chớp mắt hiểu ra, bọn họ sống là làm khó hoàng đế rồi, bất giác đổ dồn ánh mắt về Hà Sầu Hữu, trường hợp này ông ta có quyền lên tiếng nhất.
Hà Sầu Hữu mỉm cười nói:” Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ dụ địch, có thể báo công.”
Vân Lang sờ khuôn mặt chỗ lành chỗ nát, nghiến răng:” Được, nếu vậy chúng ta báo lên, Kỵ đô úy toàn quân lấy thân làm mồi nhử dụ Hung Nô vào thảo nguyên, sau đó dùng kế hỏa công, đốt chết vạn Hung Nô, thế nào?”
“ Ngươi có liêm sỉ một chút, chúng ta chưa chính diện giao phong với Hung Nô, chỉ dùng vũ khí tầm xa, sau đó chạy rồi. Hơn nữa đợi chiến báo hẵng nói giết địch bao nhiêu được không? Chẳng may Hung Nô không bị thiêu chết ngươi lại báo lên nhiều như thế, đến lúc con số không khớp thì ăn nói với bệ hạ thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh giật mình:
Vân Lang chửi thầm trong lòng, bọn họ báo cáo giết càng nhiều là càng vớt lại thể diện cho hoàng đế, y chưa nói thiêu chết chục vạn Hung Nô là may rồi:” Ngươi không nhìn thấy đám người chạy qua chúng ta lúc nửa đêm là người Công Tôn Ngao à, chúng ta mà khiêm tốt, hắn không ngại vơ hết công vào người. Chúng ta mạo hiểm cực lớn mới làm ra được cục diện này, ta không để kẻ không liên quan hưởng lợi.”
Triệu Phá Nô ý kiến:” Dù sao Mạc Yên chạy theo rồi, giờ chúng ta đợi tin tức của hắn hẵng nghĩ tới chuyện báo công.”
Hoắc Khứ Bệnh im lặng không tranh cãi, những tướng lĩnh khác đưa mặt nhìn nhau, thần sắc không thoải mái, cho rằng đó là bảo giả quân công. Chỉ Tào Tương rất tán đồng, công lao Kỵ đô úy dùng mạng đổi được không thể cho kẻ nào đụng vào dù một ngón tay.
Hội nghị giải tán không vui vẻ gì.
Khi trời sáng hẳn, Vân Lang lại ra sông tắm rửa lần nữa, Hoắc Khứ Bệnh tới nói:” Hữu hiền vương chạy rồi.”
“ Chạy bao nhiêu?” Vân Lang không ngạc nhiên, chủ soái kỳ thực rất khó chết:
“ Hắn giết chiến mã rải một con đường máu trong lửa, sau đó dẫm lên mà đi, ước chừng thoát được sáu nghìn.”
Vân Lang nhanh chóng lên bờ, lấy từ túi trên lưng ngựa du xuân một văn thư đã viết sẵn, lấy nước sông ra sức kỳ đi mấy chữ, sau đó viết thêm vào, đưa Hoắc Khứ Bệnh:” Đóng dấu đi.”
Hoắc Khứ Bệnh lấy ấn tín, đốt chảy si, sau đó nhanh chóng ấn lên, Vân Lang chạy ngay đi tìm Hà Sầu Hữu.
Hà Sầu Hữu rất miễn cưỡng đóng dấu lên đó rồi đích thân mang văn thư qua sông tới doanh trại của hoàng đế.
Doanh trại của Lưu Triệt ngay ở bên kia sông, chập tối qua tới nơi chẳng ai có tâm tình nhìn, nay quan sát nơi ở của hắn, Vân Lang hâm mộ cực kỳ.
Đó không phải là doanh trại, mà là một tòa thành mới đúng, nơi này trước kia hẳn là một khu rừng thông rộng lớn ven sông, giờ rừng hoàn toàn biến mất rồi, thay vào đó là một tòa doanh trại vô cùng quy mô hùng vĩ.
Theo như quân luật, hoàng đế tới chiến trường, chủ tướng thống binh không được rời quân, phó thủ thì phải theo bên hoàng đế hầu hạ, tác dụng kiểu con tin.
Hà Sầu Hữu đã thay trang phục hoạn quan màu đen rộng thùng thình, trông hết sức trang trọng.
Còn Vân Lang khải giáp vẫn còn dính tro, mặt chỗ đỏ chỗ trắng, dù muốn giữ khí đó bách chiến kiêu tướng cũng chẳng được, ghen tỵ nói:” Bộ y phục này của ông chẳng có chỗ nào nổi bật, làm sao tỏ rõ thân phận vương giả trong hoạn quan.”
Hà Sầu Hữu liếc một cái:” Ngươi ngày càng phóng túng rồi đó.”
Vân Lang hết sợ ông ta lâu rồi:” Ta chỉ tò mò mà hỏi thôi, chẳng có ẩn ý gì.”
Hà Sầu Hữu lắc đầu, chỉ ba viền vàng trên ống tay áo:” Khác biệt là ở đó, tên Đại Trường Thu mà ngươi hầu hạ như gia gia chỉ có hai viền thôi.”
Bị người ta coi là con cháu rồi, Vân Lang không phản bác, y đã nói không ẩn ý thì lời Hà Sầu Hữu cũng thế.
Hai người tới quá sớm, tòa thành trại này mặc dù ở thảo nguyên song vẫn tuân theo quy củ của hoàng cung đại nội, chưa tới giờ chưa mở cửa.
Mặt trời lên cao dần, chỉ là không được sáng như mọi ngày, dù sao khói đen vẫn bốc lên trên thảo nguyên, che mờ mặt trời.
Dưới sự theo dõi của mấy chục cái nỏ lớn, Vân Lang theo sau Hà Sầu Hữu vào trại, người gặp đầu tiên là Vệ Thanh.
Vệ Thanh vẫn mỉm cười nhìn Vân Lang, ánh mắt đầy vẻ hiền từ làm người ta cảm động, không dám tin hôm kia thôi ông ta phóng hỏa trên thảo nguyên thiếu chút nữa thiêu chết bọn họ.
“ Ta biết các ngươi sẽ bình an vô sự mà.” Đi quanh Vân Lang vài vòng, phát hiện y chỉ bị rách vài miếng da, không có thương tích gì đặc biệt, Vệ Thanh vỗ mạnh vai nói:
Ai có thể nói những lời này là không chân thành, vì nhi tử, ngoại sinh của ông ta đều trong hàng ngũ bị hỏa thiêu mà, vì vậy Vân Lang có giận cũng phải nén xuống.
Vệ Thanh có vẻ nhìn ra tâm tình của Vân Lang, không nhiều lời nữa, chỉ nói:” Mau đi cận kiến bệ hạ đi, đã đời các ngươi rất lâu rồi.”
“ Bọn họ đều khỏe, không ai bị thương.” Từ đầu tới cuối mà ông ta không thèm hỏi thăm đám Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang trước khi đi lạnh nhạt chắp tay nói một câu, rồi men theo con đường dùng cành cây to bằng cổ tay làm nên.
Hoàng đế là người giỏi tạo uy tạo thế nhất trên đời này, dù ở chỗ hoàng dã cũng dễ dàng tạo dựng khí thế quân lâm thiên hạ.
Một căn nhà gỗ cao lớn cuối con đường, mười trượng quanh căn nhà không có bất kỳ kiến trúc nào, sừng sững đứng đó, vô bùng bắt mắt.
Mới tới trước nhà gỗ, Vân Lang đã nhìn thấy Lưu Triệt ngồi ngay đường trung trực của thành trại, hắn mặc rất tùy ý, thậm chí tóc còn buông xõa, chỉ đặt một thanh trường kiếm trên bàn, giá sau lưng treo khải giáp, hai chòm râu kiêu ngạo vểnh lên, tay cầm bút đỏ đang viết gì đấy.
Chẳng cần ngẩng đầu lên đã nói:” Hà Sầu Hữu vào đi.”
Hà Sầu Hữu hai tay khoanh trước ngực đi vào, sau đó có hoạn quan mặc khải giáp nhanh chóng đóng cửa lại che đi ánh mắt của Vân Lang.