Không lâu sau trong căn nhà gỗ liên tục truyền ra tiếng cười vô cùng sướng khoái của Lưu Triệt, có vẻ tâm tình không tệ. Vân Lang muốn nghe trộm, vừa nghển cổ lên một chút đã bị tên hoạn quan mặc giáp ho khẽ một tiếng, thế là đành đứng thẳng không dám nhục nhích.
Không hiểu số phận thế nào mà những hoạn quan Vân Lang từng gặp toàn người khó chơi.
Ví dụ vị trước mắt đây, cao lêu nghêu, sau lưng hắn đeo hai thanh trường đao, thứ này ở Đại Hán không phải là vũ khí phổ biến, nhìn từ vỏ đao cũ kỹ, chuôi đao đồng không có bất kỳ vật trang trí nào thì biết hai thanh đao này không phải đồ trang sức, mà là vũ khí giết người.
Lại còn một tên hoạn quan béo như núi thịt, khải giáp chắc chắn là đồ đặc chế, cái mũ trụ nỏ ép khuôn mặt múp míp biến hình, đai lưng da trâu rộng nửa xích giết lấy cái bụng to tướng, tay cầm trảm mã đao, lưỡi dài ba xích, độ dài trượng hai.
Nói hắn đi lại khiến mặt đất rung chuyển thì hơi khoa trương, nhưng khi hắn đi lại trên cầu gỗ, Vân Lang thực sự cảm thấy gỗ dưới chân rung rung.
Kháo sơn phụ là loại người béo nhất Đại Hán mà Vân Lang từng thấy, song chưa so được với tên hoạn quan này, không cần nói thanh đao kia, chỉ cần bị hắn đè lên người là ôi thôi xong.
Lưu Triệt triệu kiến Hà Sầu Hữu lâu hơn Vân Lang dự tính, vi tranh thủ tới báo công trước người ta mà cớm sáng chưa được một hột, tới khi bụng sôi ùng ục mới nhớ tối qua mình chưa ăn gì đã ngủ.
Muốn kiếm cái ăn thì phải tìm người béo, vì thế Vân Lang dùng ánh mắt ăn mày nhìn hắn chằm chằm, tên béo lấy trong túi ra một miếng thịt đưa y.
Lịch sự mời tên gày ăn cùng, tên gày không thèm để ý, Vân Lang vừa cắn một miếng đã kinh ngạc giơ ngón tay cái với tên béo. Đây rõ ràng là thịt lừa, sợi thịt nhỏ hơn thịt lừa bình thường, nhưng vị đúng là vị lừa, không thể sai.
Nghe tiếng cười Lưu Triệt càng thêm sảng khoái, đoán chừng là cuộc đàm thoại sắp kết thúc, cho cả miếng thịt vào miệng nhai nuốt ngấu nghiến, rồi tiếp tục đứng trang nghiêm đợi triệu kiến.
Cửa mở ra, Hà Sầu Hữu đi lùi qua bên Vân Lang nói nhỏ:” Vào đi, tâm tình bệ hạ rất tốt.”
Hoạn quan gầy ngạc nhiên lắm, không ngờ Hà Sầu Hữu lại chiếu cố thiếu niên này như thế.
Tên béo rất hiểu chuyện, dâng toàn bộ thịt lừa của mình lên, còn cố gắng cúi đầu thật thấp để lão tổ tông tiện xoa đầu khen ngợi.
“ Chuyện làm ở Thụ Hàng thành làm không tệ, ghi công một lần, nếu có thể vận chuyển được vật tư thông qua Đại Hà, có thể phong hầu.”
Vân Lang vừa thi lễ xong là Lưu Triệt đã khen ngợi lại còn hứa hẹn.
“ Sau này thần nỗ lực làm tốt hơn.” Vốn bụng còn cả đống lời muốn chất vấn hắn, cuối cùng Vân Lang chỉ nói đúng một câu:
Lưu Triệt lấy dưới bàn ra một cuộn trúc ném cho Vân Lang:” Tới Dương Lăng ấp làm lại hộ tịch đi.”
Vân Lang mở ra xem, mày nhíu lại, cái cuộn trúc này vốn do chính y viết bừa trước kia để xin hộ tịch ở Dương Lăng ấp, sau đó không thấy nói gì nữa, không ngờ rơi vào tay Lưu Triệt, chỉ là có sửa vài chữ, vì như, " Tên Vân Lang, sống dưới Ly Sơn từ lâu ... "
“ Từ giờ trở đi, ngươi là con dân Đại Hán, chuyện trước kia không luận.”
Vân Lang đặt thẻ trúc xuống, lớn tiếng nói:” Tổ tiên thần sinh ra ở mảnh đất này, thần sống ở mảnh đất này, trước khi có Đại Hán, Vân thị là người Tần, sau khi Thái tổ Cao hoàng đế đăng cơ, tất nhiên thành người Hán, không hiểu vì sao còn phải làm phiền bệ hạ chú thích lại?”
Chẳng ngờ Vân Lang không hề cảm kích như dự liệu, Lưu Triệt bất ngờ, rồi lại cười:” Giận cũng đúng, nếu ngươi không giận, trẫm còn hoài nghi xuất sứ của ngươi, giờ xem ra trẫm vẽ rắn thêm chân rồi. Tùy Việt, đốt hộ tịch này đi.”
Vân Lang ôm ngay cuộn trúc vào lòng:” Chữ bệ hạ khó kiếm, nên giữ lại thì hơn.”
Lưu Triệt lại ngần người, rồi lại cười phá lên:” Được được, nếu ngươi là con dân Đại Hán, trẫm là quân vương, ngươi chiến tử vì trẫm không oán hận gì chứ?”
Vân Lang giao ngay cho Tùy Việt, giục:” Đốt mau, đốt mau.”
Tùy Việt ôm thẻ trúc không có hành động gì, ở nơi này hắn chỉ nghe lệnh hoàng đế mà thôi.
Lưu Triệt phất tay cho Tùy Việt lui, sau đó chống cằm, hơi ngả về phía trước nhìn Vân Lang:” Trước kia ngươi mới xuất hiện có vẻ rất coi trọng chuyện hộ tịch, làm mọi cách để kiếm bừa lấy một cái thân phận ở Dương Lăng ấp. Khi ấy trẫm có thể lý giải, một dã nhân muốn làm đại sự, không có thân phận rõ ràng là không được.”
“ Sau khi biết có nữ nhi, chuyện đầu tiên là lập hộ tích cho nó, sau khi thành thân cũng ngay lập tức làm hộ khẩu cho thê tử. Chuyện này vốn phái yết giá đi làm là đủ, ngươi lại không quản vất vả tới Dương Lăng hai lần, vậy là sao?”
Chẳng hiểu vì sao Lưu Triệt lại đi hỏi chuyện này, Vân Lang trầm ngâm:” Nếu nói là vì thói quen, bệ hạ có tin không?”
Lưu Triệt ngẫm nghĩ rồi gật gù:” Trẫm lựa chọn tin, nghe nói sau khi lập được hộ tịch cho thê nhi, ngươi cầm hộ tịch cảm khái rất lâu, còn lẩm bẩm gì đó.”
Lần đầu tiên Lưu Triệt có thái độ ôn hòa như thế, nhưng Vân Lang hiểu, nguy cơ bị chặt đầu không hề giảm đi chút nào, chắp tay đáp:” Thần nói: Cuối cùng cũng có một cái nhà.”
“ Chỉ thế thôi sao?”
“ Chỉ như thế.” Vân Lang kiên định đáp, tuy khi đó y không nói thế, nhưng ai chứng minh được:
“ Như vậy là tốt.” Lưu Triệt nói đầy thâm ý rồi phẩy tay đuổi y đi:
Ngáo ngáo ngơ ngơ ra ngoài, Vân Lang không hiểu ý đồ của Lưu Triệt, chẳng hỏi tới chiến trận, cũng chẳng hỏi tới Thụ Hàng thành, thế là sao? Đứng ngoài nhà gỗ một lúc mới nhớ, còn chưa nói tới chuyện chiến công, định quay lại thì cửa đóng rồi, hai tên hoạn quan một béo một gầy rõ ràng không để ai ra vào.
“ Chưa kịp nói chuyện chiến công, giờ thì phiền rồi.” Vân Lang thở dài với Hà Sầu Hữu:
Hà Sầu Hữu vẫn đang ăn thịt lừa, Vân Lang vào đó rất nhanh, chưa đủ thời gian cho ông ta ăn hết:” Bệ hạ nói, một vạn thì một vạn.”
Thế thì tốt rồi, Vân Lang thở phào, thân là quân tư mã, nếu như không tranh thủ được chiến công cho đám bộ hạ đáng thương là thất chức, còn chuyện khác thì tạm bỏ qua, lúc này y thực sự không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn có chút thời gian yên tĩnh sau cuộc chiến.
“ Ông định đi hay ở đây?”
Hà Sầu Hữu đứng dậy:” Về đại doanh Kỵ đô úy, ở đây ngột ngạt.”
Vân Lang hiểu, hoạn quan như nữ nhân trong nhà vậy, một khi ra ngoài lâu, họ không muốn về nhà nữa.
Lúc rời đi Vân Lang không thấy Vệ Thanh, nhưng lại nhìn thấy Công Tôn Hoằng ngồi sau cánh cửa sổ nhìn mình, đang định tới vấn an thì ông ta phất ống tay áo rộng thùng thình, bảo y cứ đi.
Phó dịch chạy tới khép cửa sổ lại, phối hợp rất ăn ý.
Thế là sao, mà cũng kệ, giờ thì y có quân công rồi, cũng thủ biên rồi, thể hiện đủ rồi, Vân Lang quyết định quên chiến tranh đi. Hoàng đế cho Kỵ đô úy về thành nghỉ ngơi nửa tháng, y dự định về thành ngủ vài ngày, sau đó thuận dòng về Trường An, không muốn ở lại biên ải thêm nữa, ai biết nơi này lúc nào lại có chiến đấu.
Hoàng đế đã ban thưởng rất nhiều vật phẩm, mặc dù Vân Lang không hiểu vì sao lại thưởng cho tướng sĩ những thứ này, 500 vò rượu thì cũng đành đi, vậy còn đống tơ lụa làm gì, nhưng y vẫn nhận hết.
Đáng kể nhất là thưởng cho hai con lợn béo, vì theo Hà Sầu Hữu nói, đây vốn là lợn nuôi để chuẩn bị cho hoàng đế.
Hai con lợn tới chỗ Kỵ đô úy, không chỉ Vân Lang nhìn chúng chảy nước dãi, ngay cả Tào Tương quen ăn ngon cũng thèm thuồng.
“ Nửa kho nửa hấp nhé? Xương sườn để lại tẩm bột rán, đầu thì ninh nát chút, dùng ván gỗ ép mỏng, đem nhắm rượu.”
Hoắc Khứ Bệnh xoa tay:” Cho ta hai cái móng.”
Hà Sầu Hữu cười lớn:” Vậy cũng để cho ta hai cái.”