Sau khi đánh chén một trận no say, kỵ đô úy rời con sông nhỏ, hoàng đế không thu lại nửa tấm hổ phù trong tay Hoắc Khứ Bệnh, điều này tức là sau khi về Trường An, đội quân này không giải tán, vẫn thuộc về Kỵ đô úy.
Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Tạ Ninh đều vô cùng hưng phấn, chỉ có Vân Lang và Tào Tương như người ngoài cuộc.
“ Lần này trở về, ngươi nghĩ ta tới đâu làm quan thì tốt?” Tào Tương và Vân Lang sóng vai đi cạnh nhau, hắn cũng rất vui vẻ, nhưng không phải niềm vui giống Hoắc Khứ Bệnh:
“ Ti nông tự.”
“ Ta còn nghĩ ngươi bảo ta vào Vệ úy phủ.”
“ Tiết lão đầu không được vài năm nữa đâu, ngươi vào đó tranh thủ thay thế ông ta, rồi chưởng quản cơ cấu này hai chục năm, tới khi đó có thể nhòm ngó tể tướng rồi.”
“ Hai mươi năm kia à?” Tào Tương chép miệng, nghe có vẻ lâu, không nghĩ hắn mới mười mấy:
“ Đúng thế, chuyện không liên quan tới Ti nông tự thì đẩy đi, một lòng một dạ trồng trọt, chuyện trồng trọt này không phải một hai năm thấy hiệu quả, nhưng một khi có hiệu quả rồi, công lao sẽ lớn hơn quân công. Tới khi đó vị trí của ngươi không ai lay chuyển được. Những năm qua ngươi thấy rồi đó, tể tướng thay nhau như đèn kéo quân ấy, nếu chỉ luân chuyển thì tốt rồi, nhưng có ai luân chuyển có kết quả tốt không? Nhẹ cũng là bãi quan mất chức, nạng chút thì chặt đầu, xui xẻo nhất còn chém cả nhà.”
“ A Tương, ngươi xuất thân cao quý, thứ ít thiếu nhất là tiền bạc và quyền thế, càng dính sâu vào quyền lực càng như uống thuốc độc, ngấm càng sau càng thảm.” Vân Lang cảm giác Lưu Triệt có mưu đồ, hắn không theo Kỵ đô úy tới Thụ hàng thành, chứng tỏ dự đoán ban đầu của Vân Lang là sai, Hà Sáo cũng không phải mục đích chính của chuyến đi này, hắn có âm mưu, mà trong âm mưu này nói không chừng còn ẩn chứa âm mưu, vẫn cẩn thận là hơn, thế nên y không thả lỏng:” Thứ ngươi thiếu là một công tích lưu truyền thiên cổ, chỉ cần ngươi bồi dưỡng ra mấy loại lương thực mới là đủ con cháu Tạo thị phong quang mấy trăm năm, bách tính thiên hạ đời đời nhớ ơn rồi.”
Gia tộc của Tào Tương đã qua cái thời dùng mạng kiếm phú quý rồi, tổ tiên hắn đổ máu, bán mạng vì Đại Hán, vinh quang cần có đã có, địa vị cũng đã có, bây giờ nên suy nghĩ duy trì truyền thùa gia tộc chứ không phải là tiến bộ thêm.
Ít nhất là ở trước mặt kẻ có dục vọng quyền lực quá lớn như Lưu Triệt, hắn ghét huân quý thâu tóm quyền lực, cứ nhìn người đang được hắn trọng dụng thì biết, hắn đang tích cực bồi dưỡng tầng lớp huân quý mới, như vậy sớm muộn hắn cũng đả kích những huân quý cũ, không thì cũng cổ vũ hai bên cắn nhau.
Vì thế Vân Lang cho rằng Tào Tương nên bước chậm lại, khi người ta tranh quyền đoạt lợi, gia gia chọn một chỗ thật thà ngồi làm cái hạng mục dài ngày, tương lai thành công chẳng ai ghen tị, dù sao công lao do làm ruộng mà ra, chẳng cản chân ai.
Vân Lang thừa nhận tính toán này quá mức an toàn, nhưng áp lực của Lưu Triệt quá lớn, bất kể vị hoàng đế lẫy lừng trong lịch sự hay Lưu Triệt sống động mà y từng tiếp xúc đều khiến y mơ hồ có cảm giác về thiên mệnh. Nếu không chẳng thể nào giải thích một hoàng đế tàn bạo, hiếu chiến như thế làm sao có thể ngồi vững vàng trên ngôi báu hơn năm chục năm, còn được quốc giân yêu quý, giải thích không thông ...
Nghĩ tới sẽ bị Lưu Triệt thống trị suốt cả đời là Vân Lang thấy ngạt thở rồi, y không cam lòng.
“ Thế ngươi trở về định làm gì?” Tào Tương trầm mặc rất lâu chưa ra quyết định mà hỏi lại:
“ Làm ruộng nuôi gà, dệt vải sinh con, bồi tiếp lão bà, làm ngựa cho khuê nữ.” Vân Lang nói rất lưu loát, che giấu hoàn toàn suy nghĩ thật:
“ Cũng tốt, chúng ta cùng nghiên cứu giống lương mới, ngoài kia có đám Khứ Bệnh, ta yên tâm.” Tào Tương sờ má mình, thuận tay xé một mảng da chết, tuy đau chảy nước mắt, nhưng có khoái cảm kỳ lạ, đắc ý vẫy mảng da trước mặt Vân Lang rồi thả đi theo gió:
Cái cảm giác như thế của Vân Lang còn khắc sâu hơn nhiều, Tào Tương chưa bị cháy thành than, rồi bị chính da thịt bản thân bó cứng cả tháng như y.
Con người chỉ cần nghĩ thông là sẽ có được hạnh phúc.
Khi Tô Trĩ nhảy từ chiến mã của nàng vào lòng Vân Lang, cảm giác đó càng lan khắp toàn thân, nếu không phải cả đống cặp mắt đang nhìn, Vân Lang rất muốn sự trùng phùng này kịch liệt thêm một chút.
Nhìn Tô Trĩ như bạch tuộc quấn lấy Vân Lang, dù cho thứ máu lạnh như Hoắc Khứ Bệnh cũng đột nhiên nhớ ra mình có lão bà.
Hà Sầu Hữu quay đầu đi coi như không thấy cho đỡ chướng mắt, lẩm bẩm cái gì thói đời đi xuống. Cùng quay đầu sang hướng khác còn có cả Vệ Kháng, mãi mãi chôn vùi tình cảm mới chớm nở.
Mã Lão Lục hâm mộ lắm, nhưng hâm mộ đã đành lại còn đầy thèm khát tới gần giương mắt nhìn chằm chằm người ta ôm ấp tình tứ thì kết quả là bị Tào Tương đá lăn xuống ngựa, khiến đám đông cười rộ lên
Dọc đường đi hết sức thuận lợi, tâm tình mọi người cũng nhẹ nhàng vui vẻ như đi du lịch, chỉ là Hoắc Khứ Bệnh đi chếch xuống phía nam một chút, thà đi đường vòng xa hơn một chút chứ không muốn nhìn lại chiến trường kia.
Quay trở lại Thụ Hàng thành, lần này bọn họ phải đóng ngoài thành, đã bàn giao rồi, giờ bọn họ là khách quân, đám tướng lĩnh như Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm còn không được phép vào thành, nhưng quan viên mang tính sự vụ như Vân Lang và Tào Tương có thể đi một chuyến.
Tới phủ thành chủ, Chu Mãi Thần đang hưởng thụ thời quan nhàn nhã của mình, nằm trên giường gấm, vừa uống rượu vừa xem Hồ cơ khiêu vũ.
Thụ Hàng thành vào mùa thu là mỹ hảo nhất, trên bàn đầy đủ các loại quả khô, có loại tới từ Tây Vực, Vân Lang không nhận ra.
Thấy Vân Lang, Tào Tương tới, Chu Mãi Thần cũng chẳng buồn đứng dậy, tùy ý chỉ giường gấm bên cạnh, tiếp tục xem ca vũ.
Hai thứ quả nổi tiếng nhất Tây Vực là nho và dưa, nhưng nho thì quá nhiều hạt, ăn hay giắc răng, dưa không tệ, nhất là với người từ hoang nguyên về, ăn như chết đói chết khát.
Tào Tương ném vỏ dưa cuối cùng lên bàn:” Đã mời người khác ăn thì phải có tự giác chứ, chút xíu này lừa ai?”
Chu Mãi Thần uể oải nói:” Khi hai người tới, ta đã bảo với yết giá là không có nhà, các ngươi cứ xông vào còn mong ta hiếu khách à?”
Vân Lang cười ha hả:” Thời gian qua làm thành chủ thoải mái chứ?”
Chu Mãi Thần nghe câu này là máu dâng lên, ngồi bật dậy, giọng lớn hơn:” Cái thứ ở ngoài bến tàu kia làm ta ăn không ngon ngủ không yên, mau mau mang đi.”
Tào Tương đứng dậy đi tới bàn Chu Mãi Thần bê đĩa quả về:” Không cần phải đuổi, hầu gia ta chẳng thèm ở chỗ quái quỷ miếng ăn cũng thiếu thốn này.”
Chu Mãi Thần phẩy tay đuổi Hồ cơ đi, yết giá thông minh mau chóng bày tiệc, chẳng bao lâu ba người chủ khách chén qua chén lại tưng bừng.
Qua vài tuần rượu, Chu Mãi Thần mới hỏi:” Bệ hạ có tới Thụ Hàng thành không?”
Vân Lang lắc đầu:” Chắc là không, nghe nói là mộ Mạo Đốn đào một năm sắp có phát hiện rồi, chuẩn bị di giá Bạch Đăng Sơn.”
Chu Mãi Thần nghe vậy thất vọng giơ chén rượu lên:” Nào, nào nào uống thôi, mượn gió thu uống một chén, say một trận, dễ vào giấc mộng.”
Vân Lang nâng chén rượu lên:” Thành chủ không cần nản chí, chỉ cần Thụ Hàng thành phồn hoa rồi, công tích không thiếu.”
Chu Mãi Thần tức giận:” Có một lão hoạn quan nói với ta, không được sửa đổi những thứ hiện hữu trong thành, ít nhất là ba mươi năm cứ theo lệ cũ mà làm, ta còn làm gì được?”
“ Đó là kế hoạch được bệ hạ chấp thuận, tất nhiên không thể sửa đổi, nhưng với trí tuệ của thành chủ chẳng lẽ không phát hiện bề tàu ở ngoài thành có thể dựng lên một úng thành sao?” Vân Lang không muốn tham gia vào chiến tranh ở Đại Hán, nhưng không muốn thấy những thứ mình khai thác ra dần tiêu vong.