Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 545 - Q3 - Chương 166: Trở Về. (2)

Q3 - Chương 166: Trở về. (2) Q3 - Chương 166: Trở về. (2)

Thụ Hàng thành quá cô độc, có câu một cây gỗ khó thành rừng, một tòa thành dù phát triển tới mấy khó có ý nghĩa, chỉ có cùng xung quanh tạo thành quần thể thành thị nó mới duy trì được lâu.

Chu Mãi Thần là nhân tài, nếu chỉ làm theo những gì Vân Lang quy hoạch sẵn, đúng là chỉ cần phái một tư lại tới quản lý là đủ.

Đã thế không bằng để hắn khai thác một tòa thành mới ở ngoài thành, nơi do hắn toàn quyền định đoạt. Nếu mỗi quan viên đều nghĩ cách làm nên tòa thành mới, đại biểu quan niệm quản lý địa phương của mình thì tòa thành này sẽ chỉ càng ngày càng mới, vĩnh viễn không suy vong.

Cáo biệt Chu Mãi Thần, Vân Lang và Tào Tương đã say tới không đứng vững, loạng choạng lên tường thành, nhìn xuống Đại Hà.

“ Ngươi xem nước rút đi nhiều rồi, mùa khô sắp tới, chúng ta chuẩn bị thuận dòng mà về thôi.” Vân Lang phấn chấn tinh thần nói, thời điểm vừa vặn:

Tào Tương nhìn dòng nước vẫn chảy rất siết mà rùng mình:” Ngươi có vẻ hưng phấn quá nhỉ?”

Trong lòng khoan khoái, lại có hơi rượu, Vân Lang giang rộng tay nói:” Ha ha ha, ta thích những thứ chưa được khám phá, thăm dò những chuyện ta chưa được biết tới, ta thích đem mọi bí mật thế giới viết vào sách, sau đó công bố thiên hạ, để mọi người hiểu bản chất của thế giới này. Biết rằng thế giới này không phải của thần thánh, mà có thể thông qua cải tạo khiến thần thánh phải cúi đầu trước chúng ta.”

Tào Tương say bét nhé, ngồi dựa vào tường:” Nguyện vọng của ngươi còn khó thực hơn của Khứ Bệnh đấy.”

Vân Lang ngạo mạn tuyên bố:” Không khó, không khó, nếu không ta tới thế giới này làm gì?”

Tào Tương có chút thương hại:” Ngươi tới muộn rồi, nếu ngươi sinh ở thời Văn hoàng đế thế nào cũng làm nên chuyện, còn hoàng đế của chúng ta chỉ thích đánh trận thôi.”

Lại một người nữa nói mình sinh ra không gặp thời, nhưng Vân Lang tin, có mình, thiên hạ này rồi sẽ khác, mười năm không làm được thì hai mươi năm, ba mươi năm. Lần này y đã quyết định mục tiêu rồi, y sẽ một mực tiến tới, không như những lần trước thay đổi liên tục cuối cùng chẳng làm nên chuyện gì.

Rượu gạo uống tuy đã, nhưng say rất dữ, hai người bọn họ uống rất nhiều, lại lên tường thành gặp gió lạnh, ngã lăn quay.

Lưu Nhị cõng Vân Lang, Tào Thọ cõng Tào Tương, không biết vì sao chủ nhân mình lại hưng phấn như thế, nhưng hẳn là chuyện tốt, cao hứng hơn là mặt mày nhăn nhó.

Không khí ban mai trên thảo nguyên vô cùng trong lành, làn gió nhẹ man mát có quyện theo một hương cỏ tươi khiến người ta chỉ muốn nằm mãi trên giường. Vân Lang thức dậy, nửa tỉnh nửa mơ lim dim mắt nhìn quanh, chỉ thấy Tô Trĩ ngồi ở bên cửa sổ chải tóc, mái tóc dài buông xuống vai, đổ xuống bờ mông tròn trìa của nàng, làm người ta sinh muôn vàn tơ tưởng.

“ Huynh dậy rồi.” Tô Trĩ quay đầu lại nhoẻn miệng cười, hai má nhuốm hồng, đôi mắt long lanh như nước xuân, ánh mắt dịu dàng quyến rũ:

Nha đầu hôm nay là lạ, có thêm vài vận vị nữ nhân, Vân Lang nhìn tới thất thần, sau đó chợt ý thức được việc gì vén chăn lên nhìn thân thể mình, rống lớn:” Nha đầu thối, sao thời khắc trọng yếu như thế mà ta lại chẳng cảm giác gì!”

Tô Trĩ cười rung người, đi tới bên cạnh y, hôn một cái lên trán y:” Không phải là không có cảm giác, mà là quá có cảm giác, khiến toàn thân muội ê ẩm.”

Vân Lang chỉ muốn đập đầu vào tương, tay vòng qua eo nàng, dán mặt vào bụng nàng, hít lấy mùi hương nhẹ trên người, không thể tin nổi y lại trải qua thời khắc mong đợi ấy mà chẳng biết gì, như trẻ con hờn dỗi nói:” Ta kệ, muội phải bù cho ta.”

“ Huynh cưỡng ép muội, muội không chống cự được đành phải theo, giờ lại trách muội rồi.”

“ Muội phải đền ta, một, không hai ! À, ba lần ...” Vân Lang xoay người kéo Tô Trĩ xuống giường, tay nôn nóng áp lên đồi ngực vun tròn, rồi thuận theo đường cong lung linh đó trượt nhẹ xuống phía dưới:

Tô Trĩ vươn đôi cánh tay như bạch ngọc quấn lấy cổ Vân Lang thì thầm:” Huynh muốn bao lần cũng được, nhưng mà nói trước đang ở quân doanh đấy ...”

“ Ai làm gì được ta chứ.” Vân Lang ngắm nhìn khuôn mặt bớt đi phần nào vẻ ngây thơ thuần khiết lâu nay, cặp mắt nhu mì đắm đuối xuân tình cúi xuống hưởng thụ môi mọng ướt và đẹp đẽ của nàng. Bàn tay chẳng chậm tháo dây lưng rồi nâng eo nàng lên, kéo váy vướng víu xuống. Da thịt nàng thơm ngát, trơn nhẵn như ngọc, tấm thân ngọc ngà được phơi bày trọn vẹn trong tiếng rên rỉ , cặp chân trắng phau ngượng ngùng quíu lại, đôi mắt long lanh nhìn y chờ đợi. Hồn phách Vân Lang như nổ tung, dục vọng của bị dồn nén từ lúc rời kinh đến nay bị dáng vẻ mê người của nàng làm cho sôi trào, giọng y khàn khàn:” Muội thật đẹp.”

Còn đang ngơ ngẩn thì Tô Trĩ nhổm người lên, toàn bộ thân hình thơm nức ngã vào vân lang, đối mắt đẹp khép hờ, gò ngực xinh xắn không ngừng nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm hổn hển nói nhỏ: “ Hôn muội.”

‘Uỵch’ một tiếng, hai thân thể ngã xuống giường, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt đối phương. Không cần phải nhiều lời, cuồng nhiệt ôm hôn nhau, nhau dần dần tự nhiên tạo nên một tư thế thích hợp nhất, cứ như nước chảy sẽ thành dòng.

Mãi đến chiều Vân Lang mới từ trong lều đi ra, tất cả những người đang làm việc quanh đó đều dứng tay, đứng gần hay đứng xa đều nhìn về phía y, Mã Lão Lục còn giơ ngón tay lên hâm mộ, có tên khốn kiếp còn la hét ầm ĩ.

Tào Tương ở trong lều bên cạnh nghe tiếng huyên náo thò đầu ra, nhe răng cười:” Về Trường An huynh đệ ta liên thủ đánh thanh lâu, thế nào cũng dương danh thiên hạ.”

Vân Lang cười ngượng:” Các ngươi biết hết rồi à?”

Tào Tương làm bộ mặt nghiêm túc gật đầu:” Tiểu thiếp của ngươi kêu lớn như thế, ta muốn không biết cũng khó, chậc chậc, chẳng ngờ Tô Trĩ tiểu muội thanh khiết như sen trắng lại nhiệt tình như thế, nhìn lầm nhìn lầm rồi, công phu còn phải rèn luyện thêm nữa. Hà Sầu Hữu đoán chừng không lâu nữa cũng sẽ biết.”

Lúc này khác lúc trước rồi, Vân Lang dửng dưng:” Chả sao cả.”

“ Có sao chứ.” Chu Mãi Thần từ trong lều của Tào Tương thò đầu ra:” Thiếu thường tạo thật hào sảng, lĩnh giáo, lĩnh giáo rồi, nếu ngài đã chí đắc ý mãn, vậy giờ chúng ta cùng khảo sát bến tàu một chút chứ?”

Vân Lang uể oải xua tay:” Bụng đói, chân mềm, lúc này chỉ thích hợp uống rượu ăn uống, không chịu được vất vả.”

Chu Mãi Thần nghe vậy không giận mà còn cười lớn, là người thông minh tất nhiên không cần nhiều lời:” Nếu thiếu thượng tạo nhuệ khí đã giảm, vậy tòa thành mới này do mỗ trù bị vậy.”

“ Nên như thế, nên như thế.” Vân Lang chắp tay qua loa cho có:

Chu Mãi Thần chính là đợi câu này của Vân Lang, nay có được câu trả lời, tất nhiên không thèm khách sáo ở lại quân doanh nữa, cũng chắp tay qua loa rồi đi.

Quân tử chi giao nhạt như nước chính là đây.

Tô Trĩ biểu hiện tốt hơn Vân Lang nhiều, trừ gò má hây hây đỏ, đôi mắt lai láng xuân tình càng khiến nam nhân nhìn thấy phải ứa nước miếng thì không khác gì thường ngày. Nàng từ trong lều đi ra chỉ huy Khương phụ chữa trị cho thương binh đâu ra đấy.

Dù đám Khương phụ cứ thích thì thầm bên tai nàng vài câu sau đó chạy cho nhanh, Tô Trĩ cũng chỉ cười, nên làm gì vẫn làm nấy, chẳng hề tỏ ra xấu hổ.

Cưới lão bà làm y sinh là thế đấy, thân thể con người với nàng mà nói chẳng còn bí mật gì nữa, phu thê ân ái là chuyện quá mức bình thường, chẳng có gì phải xấu hổ hay che dấu.

Còn Vân Lang vừa trải qua một phen đại chiến rồi sinh tử ly biệt, nếu không biểu hiện ra sự nhiệt tình như thế mới là lạ.

Nếu ở ngoài thiên nhiên, khi một đàn hươu hoặc đàn thú nào đó, trải qua một hồi tai họa, thì thú cái tiến vào kỳ sinh sản cao độ, bù đắp số lượng bầy đàn.

Bình Luận (0)
Comment