Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 546 - Q3 - Chương 167: Trở Về. (3)

Q3 - Chương 167: Trở về. (3) Q3 - Chương 167: Trở về. (3)

Niềm vui về nhà tràn ngập khắp quân doanh, những lúc như thế quân quy không nghiêm khắc nữa, Hà Sầu Hữu cũng phải nuốt lời, không làm theo lời đe dọa trước đó với Vân Lang.

Bè ngâm trong nước đã ổn định lắm rồi, vật tư bên ngoài Thụ Hàng thành bắt đầu chất trên bè, ở dưới là hàng hóa của Kỵ đô úy, bên trên là vật tư phân phối cho quân đội xung quanh.

Đội thăm dò đã trở về báo, đường sông từ Thụ Hàng thành tới Vân Trung nước chảy đều đặn, lòng sông rộng, dù hai thuyền đi song song cũng không thành vấn đề.

Dưới sự giám thị của Hà Sầu Hữu, hai đợt sáu chiếc bè gỗ rời bến tàu thuận dòng mà đi, mỗi bè đều có sáu tử sĩ, bọn họ dũng cảm bước lên con đường chưa rõ.

Vân Lang ngồi trên một cái bè da trâu cực lớn, sau khi đi thử một vòng quanh sông liền quay trở lại bờ, chưa gì đã thích mê thứ này rồi.

Trước tiên thứ này rất nhẹ, cả cái bè lớn cũng chỉ cần một người là có thể vác chạy khắp nơi. Thứ hai, lượng chở hàng của nó rất lớn, chỉ cần điều khiển tốt thì chở một hai nghìn cân cũng không thành vấn đề. Thứ ba, nếu như cần thứ này còn có thể kết thành đội thuyền, trước sau chiếu cố cho nhau, thuận tiện hơn bè gỗ nhiều.

Đại Hà chín chín ngã rẽ, đây không phải là từ hình dung mà là lời miêu tả thực sự, hơn nữa còn là nói ít đi rồi đấy.

Khi nước sông hùng dũng bao quanh bè gỗ nặng nề cuốn nó vào ngã rẽ giữa vách đá dựng đứng, Vân Lang hi vọng bộ hạ của mình có thể khống chế được bè.

Hoắc Khứ Bệnh không bao giờ chịu giao tính mạng mình cho ông trời, hắn chỉ chấp nhận tính mạng của mình chôn vùi trong chính phán đoán của mình.

Vì thế muốn hắn dẫn kỵ binh lên bè là chuyện không thể, hắn cho rằng thứ có thể đưa mình đi nhanh nhất là chiến mã, nhất là con ngựa Ô Chuy đã gắn liền với vận mệnh của hắn.

Sau khi thu dọn đồ tề nhuyễn, đám kỵ binh vênh mặt đi qua bè gỗ, đi theo đường bộ về kinh thành.

Bạch Lang Khẩu đã bị Vân Lang cho nổ tung rồi, chẳng ai nói tới chuyện xây dựng lại nữa, thế là Mạc Yên dẫn một đám bộ hạ tiếp tục theo Hoắc Khứ Bệnh.

Mã Lão Lục ủ rũ nhìn đồng bạn cưỡi ngựa rời đi, nếu cho hắn lựa chọn, hắn nhất định không đi theo Vân Lang.

Lá gan của Tào Tương nó không giống người bình thường cho lắm, nếu chỉ có một mình trên thảo nguyên, chỉ cần tiếng sói tru cũng có thể khiến hắn đái ra quần. Nhưng nếu bên cạnh có huynh đệ, dù núi đao biển lửa hắn cũng dám đi một chuyến, tiền đề là huynh đệ phải đi trước.

Lên bè gỗ cũng thế, hắn mặt dày kệ Tô Trĩ lườm, chen lên cái bè của Vân Lang không chịu xuống.

Đã đánh cược thì tất nhiên phải xuất phát cùng ngày, Hoắc Khứ Bệnh đã đi, Hà Sầu Hữu giống đại tướng quân, ngồi trên cái bè gỗ lớn, hô:” Xuất phát!”

Rồi kéo thừng néo bè, đi trước dẫn đường.

Tào Tương ôm chặt áo cứu sinh của mình nói:” Ngươi không mặc cho Đầu Trứng loại y phục cứu mạng này à?”

Vân Lang cẩn thận buộc dây áo cứu sinh cho Tô Trĩ:” Ta nói rồi, cho rồi, Đầu Trứng bảo không thành công cũng thành nhân.”

Tào Tương qua chuyến đi này đã trưởng thành hơn nhiều, bỏ đi được cả sợ hãi lẫn ám ảnh tuổi thơ:” Lão Hà thực ra con người không tệ đâu, tương lai có thể thành ô dù cho chúng ta, ngươi vừa phải thôi, chớ đắc tội quá mức với ông ta.”

Vân Lang cười:” Ta với ngươi chắc là hai người duy nhất nói ông ta là người tốt rồi.”

“ Không phải như thế, ta vẫn sợ ông ta chết đi được, nhưng ta nhận ra, Đầu Trứng là số ít người trên thế giới này mà ngươi có thể nói lý.” Tào Tương nhỏ giọng xuống:” Đáng sợ nhất là những người ngươi không cách nào nói lý vì như bệ hạ, mẹ ta hay Đại tướng quân. So với họ, ta thà chơi với Hà Sầu Hữu.”

Vân Lang giơ ngón cái khen ngợi, trận chiến này tính ra bọn họ thu hoạch lớn lắm, vậy là đáng rồi. Y buông thừng, để dân phu chống bè rời bờ, đợi cho bè thuận lợi vào giữa dòng chảy của Đại Hà.

Phía trước bè chỉ có ba người Vân Lang, Tô Trĩ và Tào Tương, Tào Tương quay đầu nhìn lại Thụ Hàng thành đang xa dần, thở hắt ra một hơi:” Đi rồi, cuối cùng cũng thực sự đi rồi, nói thật với ngươi trận lửa lớn hôm đó tới giờ làm ta sợ tới giờ, ta biết ông ta làm thế không sai, nhưng nếu không phải là ông ta, mà là Công Tôn Ngao thì ta đã liều mạng tới cùng rồi.”

Vân Lang vỗ vai Tào Tương:” Ta hiểu ý ngươi, kẻ địch hại chúng ta là điều tất nhiên, còn người thân, ôi người thân.”

“ Mẹ ta mà biết sẽ là người thương tâm nhất.” Tào Tương thở dài:

Nhớ tới cảnh Trường Bình và Vệ Thanh phu thê ân ái khi ở Ly Sơn, Vân Lang chẳng biết nói gì hơn trong trường hợp này, nhưng Trường Bình không phải nữ tử bình thường, tâm trí nàng còn cường đại hơn hai bọn cộng lại, không cần lo.

Đưa mắt nhìn về phía trước, Hà Sầu Hữu đã hăng hái đi xa hơn trăm trượng rồi, phía sau vẫn có bè gỗ nối nhau xuất phát, Chu Mãi Thần đứng trên bến tàu vẫy tay tiến đám Vân Lang cuốn xéo cho mau.

Đã vào cuối thu, nước sông trong veo, giống như một con ngọc long màu xanh uốn lượn giữa thảo nguyên.

Nơi này nước chảy chậm, nếu mắt tốt một chút có thể thấy được những con cá chép màu đen thẫm đang bơi ngược dòng, hạ du Đại Hà không phải là chỗ trú đông tốt, chúng đa quen vùng Hà Khúc có thức ăn phong phú này rồi.

Tới năm sau vảy của những con cá này sẽ dần trở thành màu đỏ, khi sấm mùa hè nổ, bọn chúng sẽ nghênh đón tịch dương lại lần nữa nhảy lên khỏi mặt nước, hi vọng có thể hóa rồng.

Cùng lúc ấy Lưu Triệt tới Câu Tử Sơn, nửa ngọn núi đã bị ba vạn dân phu đào mất rồi, cái hang sâu trước kia Vân Lang ra lệnh đào giờ thành cái hố khổng lồ.

Dân phu đánh xe lừa, xe trâu, xe ngựa men theo con đường đất vòng quanh, mang từng chút đất cát trong hố mang ra ngoài.

Diêm Trường Xuân quỳ trong bụi đất, đầu chạm đất, hoàng đế không lên tiếng hắn không dám nhúc nhích.

“ Quan quách đâu?” Lưu Triệt chỉ nhìn lướt qua một lượt hỏi tới thứ hắn quan tâm nhất:

Diêm Trường Xuân vội vàng đáp:” Bẩm bệ hạ, ở trong hố thứ hai, muốn hoàn toàn lấy ra được phải tốn ba ngày.”

“ Không cần tốn công như thế, mở quan quách dưới đó, chỉ cần xác định thi hài bên trong là của Mạo Đốn thì cho vào túi mang về Trường An, chuyện ở đây thì thôi cũng được.”

“ Nô tài sẽ cho người đi mở quan ngay.”

Lưu Triệt không ở lại Câu Tử Sơn quá lâu, lệnh xong liền đi lên cái cầu sắt mà Vân Lang kỳ công làm ra, bám dây xích làm thành cầu, nhìn dòng Hạt Từ Hà, nói với Công Tôn Hoằng:” Tạ Trường Xuyên cả đời gửi cho trẫm mười sáu đạo tấu chương, trong đó có bốn lần nhắc tới con sông nói, nói sau khi hai quân giao chiến, xác làm tắc cả dòng chảy. Giờ xem ra con sông này nhỏ như thế, dù tắc cũng không chết bao nhiêu.”

Công Tôn Hoằng cười:” Bệ hạ có điều không biết, đây là mùa khô, nước tất nhiên không lớn, đến xuân hạ nước sông dâng cao sẽ là cảnh tượng khác, thân tin chiến sự trong chiến báo vô cùng thảm liệt.”

“ Dù sao không có chuyện đó nữa, cảnh đó là quá khứ rồi, trong vòng mười năm Bạch Đăng Sơn khó có chiến sự lớn, chiến trường sẽ chuyển sang Thụ Hàng thành.” Vệ Thanh cũng nói:” Nhưng đồng thời có Thụ Hàng thành đẩy chiến trường về phía tây bốn trăm dặm, về phía bắc thêm hai trăm dặm, bệ hạ có thể đồ mưu Hà Tây rồi.”

Lưu Triệt ngửa mặt cười lớn, tiếng cười chưa dứt thì đã thấy Diêm Trường Xuyên lưng đeo cái túi lớn vội vàng chạy tới, liền dừng bước đợi.

Diêm Trường Xuân quỳ sụp trước mặt:” Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, đã tìm thấy thi hài của Mạo Đốn rồi.”

Đây là chuyện hệ trọng, sai sót một chút là thành trò cười thiên cổ, Công Tôn Hoằng hỏi gấp:” Có bằng chứng gì không?”

Lưu Triệt đứng xa xa nhìn cái túi được hoạn quan Tùy Việt mở ra bên trong là một bộ hài cốt.

Diêm Trường Xuân kích động tới run giọng:” Bẩm bệ hạ có bảo đao, đại cung của Mạo Đốn, trong quan quách còn có tấm đá ghi công tích.”

Lưu Triệt thở phào, phất tay hạ lệnh:” Hồi cung, lần này bắc du, trẫm vô cùng hài lòng.”

…….. …………

Hết Q3, Vân Lang đã quyết định mục tiêu cuộc đời, từ đây bước vào giai đoạn trường kỳ kháng chiến, các thần vệ cho A Lang của chúng ta chút ngọc phiếu cổ vũ nào.

Bình Luận (0)
Comment