Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 547 - Q4 - Chương 001: Đông Phương Sóc Thủ Tiết.

Q4 - Chương 001: Đông Phương Sóc thủ tiết. Q4 - Chương 001: Đông Phương Sóc thủ tiết.

Ánh mặt trời từ ngoài ô cửa sổ chiếu lên cái giường ọp ẹp, Đông Phương Sóc đưa tay che mặt, cằn nhằn vài tiếng rồi bò dậy từ cái giường phủ toàn rơm rạ.

Thuận tay moi từ đống rơm bên giường một cái hồ lô rượu, mắt còn chưa mở ra đã ngửa mặt tu một hơi lớn mới buông hai chân xuống giường, lẩm bẩm:” Rượu chua quá.”

Nói xong xoa đầu dính toàn rơm, xỏ giày thuần thục mở cửa phòng giam, loạng choạng ra sân, đưa tay lên chắn ánh nắng:” Sáng thế làm gì chứ!?”

Một ngục tốt đang ngồi chải lông cho con lừa nghe thấy nói:” Tới trưa rồi, mặt trời mà không sáng thì chúng ta cần nó làm gì?”

Đông Phương Sóc cười cười:” Nói đúng, lão trời già.”

“ Đừng chửi ông trời, tại ngươi thôi, chịu cúi đầu thì không phải ngồi nhà lao.”

“ Không phải là không thể cúi đầu, mà là không dám, lần này cúi đầu, lần sau uống gối, lần sau nữa phải dí sát đầu xuống đất mới thỏa mãn người ta. Sống như vậy thì vô vị lắm, chẳng bằng ngay từ đầu đừng cúi.” Đông Phương Sóc đợi mắt thích ứng với ánh mắt trời mới bỏ tay xuống, cởi hồ lô rượu uống ngụm nữa rồi đưa ngục tốt:” Uống không?”

“ Nói với ta những lời ấy làm gì, nghe cũng không hiểu.” Ngục tốt xua tay:” Đang hầu hạ con súc sinh, muốn ra ngoài à?”

Đông Phương Sóc buộc hồ lô rượu trở lại hông:” Nếu như ngươi cho ăn thì ta cũng không muốn ra ngoài làm gì.”

“ Thôi đi đi, bà nương nhà ngươi đợi sốt ruột rồi.”

Đông Phương Sóc rời khỏi đại lao Dương Lăng ấp, bên ngoài là thị tập náo nhiệt, quá trưa rồi mà đường xá còn tấp nập lắm, ồn ào làm hắn đau đầu. Hắn kéo cái nón xuống thấp một chút, che vết tìm trên trán, tối qua uống say chẳng may va vào chỗ nào đó bị thương, tím bầm rồi, không thể để Lương Cơ nhìn thấy, nếu không nàng sẽ khóc cả ngày.

Đầu óc tới giờ vẫn còn chưa tỉnh táo, Đông Phương Sóc đi đường xiêu vẹo, áo thậm chí chẳng mặc cho đàng hoàng mà chỉ khoác tùy tiện trên người, trông hắn càng thêm gày gò, nhếch nhác cứ như lưu manh phố chợ.

Người đi đường chẳng còn lạ gì bộ dạng bê bối của Đông Phương Sóc nưa, bì tượng nhác thấy bóng dáng của hắn cẩn thận thu dao cạo lông ngoài cửa lại, tránh hắn đâm đầu vào đó thì mất mạng.

Dù vậy Đông Phương Sóc vẫn xô phải một đứa bé, hắn cúi xuống định đỡ nó lên thì một phụ nhân hung hãn xông tới la hét đẩy mạnh. Đông Phương Sóc đứng không vững lại ngã lăn quay.

Phụ nhân nhổ một bãi nước bọt lên người hắn, chửi mắng rồi kéo con mình đi.

Bị người ta bắt nạt chẳng sao, nếu như để Lương Cơ nhìn thấy thì phiền. Nếu đã ngã rồi thì không vội đứng lên nữa, ngồi dưới đất ổn định lại tinh thần, còn đi cho vững tới quán ăn Lương Cơ mở để ăn cơm.

Một chiếc xe ngựa bốn bánh màu đỏ chót dừng lại bên đường, rèm xe vén lên lộ ra nữ tử mặc áo gấm, nàng ngây ra nhìn Đông Phương Sóc ngã trên đường, lâu sau được thị nữ dìu xuống đi tới bên hắn hỏi nhỏ:” Sóc lang vẫn khỏe chứ?”

Đông Phương Sóc ngẩng đầu nhìn nữ tử mỹ lệ:” Mỹ nhân một điệu múa oanh động Trường An ngày nào, giờ vẫn lộng lẫy như thế, đáng mừng, đáng mừng.”

Nữ tử mỉm cười, ngồi xuống giúp hắn đi giày:” Lang quân năm xưa lúc bỏ thiếp không nói thế.”

“ Năm xưa ta nói gì vậy? Không nhớ được.”

“ Chàng nói không thể ở cùng thiếp lâu, nếu không thiếp già đi rồi, chàng sẽ nổi điên.”

Đông Phương Sóc vỗ tay cười lớn:” Lời này hay lắm, bây giờ nàng vẫn đẹp rực rỡ không gì sánh bằng, thấy nàng khỏe mạnh, là chuyện vui nhất mà ta gặp được hôm nay, phải uống ba chén.”

Nữ tử cũng cười, tỉ mỉ nhặt rơm trên đầu Đông Phương Sóc đi, thuần thục búi mái tóc dài lại, rút trâm ngọc trên đầu mình ra cố định:” Thiếp thân mấy năm qua lo liệu ít sản nghiệp, có trạch viện ở tây thành, tuy không lớn nhưng nhã tĩnh, lang quân hay là đi cùng thiếp, xem vũ đạo của thiếp có kém đi không?”

Đông Phương Sóc lắc đầu quầy quậy:” Không được, xem nàng khiêu vũ, ta sẽ thù tính bùng phát, mà nàng thì không từ chối, như thế không ổn, mỗ phải thủ tiết.”

Nữ tử bực mình vỗ hắn một cái:” Chàng đường đường là nam tử mà thủ tiết cái gì, thủ tiết vì ai?”

Đông Phương Sóc giứt tóc:” Nay ta ăn, ở, dùng đều do Lương Cơ cung ứng, tất nhiên phải thủ tiết vì nàng ấy.”

“ Vậy thì dễ thôi, thiếp có mười vạn tiền, đưa cho Lương Cơ, chàng và Mỹ Mỹ cùng tới trạch viện, sau này chuyện ăn ở do thiếp cung ứng, được không?”

Đông Phương Sóc nắm tay Mỹ Mỹ:” Không cần, nhìn thấy nàng sống thoải mái như thế, ta không tới gây rắc rối nữa, đỡ ta dậy, đói bụng, phải tới chỗ Lương Cơ ăn cơm rồi. Hôm qua nàng ấy nói hái ít rau từ vườn rau Vân thị, muốn làm thịt viên rau hẹ cho ta ăn, món ngon như vậy không thể bỏ qua.”

Mỹ Mỹ khẽ thở dài đỡ Đông Phương Sóc dậy, lại thấy hắn bẻ một cành cây gài lên đầu, rút ngọc trâm ra đặt trả lại vào tay, sau đó bước chân phập phù đi vào chợ, lòng nàng hết sức thất vọng.

Đưa mắt tiễn Đông Phương Sóc đi rồi Mỹ Mỹ mới ủ rũ lên xe, hạ rèm xuống, chẳng còn tâm tư nào nữa đi chợ nữa.

Đông Phương Sóc thở hồn hển tới quán ăn của Lương Sơ, từ trưa hôm qua tới giờ hắn chưa ăn, dù được Lương Cơ đút cho ít cháo cũng nôn sạch rồi, tới nơi thì thở không ra hơi nữa.

Lương Cơ đứng đợi bên cửa vội đỡ lấy, trách:” Không thể uống ít rượu đi được à? Nhà lao không cho thiếp ngủ lại, nếu ngủ chết luôn thì sao?”

“ Nếu ta say chết, nàng tùy tiện kiếm chỗ mà chôn, nuôi dạy con cho tốt, ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, nên gả đi thì cứ gả, nuôi con lớn lên là ta ở âm phủ cảm kích nàng rồi.” Đông Phương Sóc cười nói:

Lương Cơ dùng khăn ướt lau mặt cho Đông Phương Sóc:” Kỳ thực như thế này cũng không tệ, khi chàng bận công vụ cả ngày không thèm để ý tới nhà, chỉ tối mới thấy chàng, giờ chàng suốt ngày ở trước mắt thiếp, tối tuy không thấy, nhưng thiếp biết chàng ngủ ở đâu, thế là tốt.”

Đông Phương Sóc hít hít, ngửi thấy mùi thịt viên, vỗ bụng nói:” Mau mau bê lên đây.”

Lương Cơ vội vàng bê đĩa thịt viên mới rán xong đặt trước mặt Đông Phương Sóc:” Đợi một chút, nóng lắm, húp ít cháo.”

Đông Phương Sóc làm sao làm sao nhẫn nại được, gắp một viên thịt ném tọt vào mồm, nóng tới kêu lên, nhưng hắn không chịu nhà ra.

Ăn hết cả đĩa thịt viên rồi Đông Phương Sóc mới húp vài ngụm cháo ấm, nói:” Món này ngon lắm, nếu nàng đem bán sẽ được yêu thích đấy.”

Khi Đông Phương Sóc ăn thịt viên, bên quán đã chật kín khách khứa thèm thuồng, đòi ăn loại thịt viên rán cháy vàng này. Lương Cơ không đáp, lại bê ra một đĩa nữa, lần này thực khách chửi bới bỏ đi, thế là quán ăn chỉ còn lại đôi phu thê.

“ Đây không phải cách làm ăn.” Đông Phương Sóc ăn hết miếng cuối cùng lau miệng:

Lương Cơ bĩu môi:” Ai thèm làm thức ăn cho họ, thiếp mở cái quán này là cho mình chàng.”

“ Sao, quan viên Dương Lăng ấp vẫn không chịu cho nàng thường trú ở đây à?”

“ Không.”

Đông Phương Sóc nhíu mày:” Nếu như nàng không sản xuất, chỉ dựa vào làm ăn, quá nửa năm sẽ bị biên vào thương hộ đấy.”

“ Còn nửa tháng nữa mới tới hạn, khi đó thì phu lang sớm ra rồi, chúng ta cùng về Thượng Lâm Uyển là được.” Lương Cơ nói rất chắc chắn:

Đông Phương Sóc ngạc nhiên:” Sao ta không biết, nàng đừng an ủi ta nữa, ta đắc tội với nhiều người lắm, tuy bệ hạ quên rồi, người khác không rộng lượng như bệ hạ, ngồi nhà lao dăm ba năm là khó tránh khỏi.”

“ Thiếp tới Vân thị hái rau, nghe đại phụ Vân thị nói, đại quân Kỵ đô úy đã trên đường về kinh rồi.”

Bát cháo trong tay Đông Phương Sóc rơi vỡ tan tành, nắm ngay lấy tay Lương Cơ hỏi gấp:” Nàng nghe đúng chứ?”

“ Đúng mà, tất cả bọn họ trở về rồi.”

Bình Luận (0)
Comment