“ Vân Lang đi tới đâu rồi?” A Kiều đứng bên ao sen nhìn những chiếc lá sen sắp khô héo, có chút sốt ruột hỏi:
Câu này không biết nàng hỏi bao lần, Đại Trường Thu khom người đáp: “ Tám ngày trước quân báo nói đã tới Thượng Quận, đang phân phát quân lương, nay hẳn là đã tới Hồ Khẩu. Qua Hồ Khẩu liền có hai con đường, một là men theo Vị Thủy tới thẳng Thượng Lâm Uyển, hai là tiếp tục thuận dòng tới tiến vào quận Hoằng Nông, không biết là Vân Lang chuẩn bị đi thế nào?”
A Kiều ném cái đài sen khô xuống ao, bực tức nói:” Vì sao y không sớm ngày về đi mà còn rong chơi ở Đại Hà làm gì?”
“ Quý nhân, không phải y rong chơi đâu, mà muốn mở thủy lộ từ Thụ Hàng thành tới kinh sư, đây là chuyện trọng yếu.”
A Kiều hờ hững nói:” Có gì mà quan trọng chứ, chẳng qua là mở thêm một con đường kiếm tiền cho triều đình thôi, trước kia y đã muốn làm ăn tới tận Tây Vực à, khi đó ta còn thấy y ảo tưởng, giờ hai năm ngắn ngùi mà y làm được rồi, vẻn vẹn cái đường sông là cái gì.”
Đại Trường Thu vội nói:” Luận tới sản xuất, thiên hạ có đâu bằng Thượng Lâm Uyển, thương đạo được mở, thu lợi nhiều nhất vẫn là Trường Môn cung chúng ta. Hiệu thuốc của quý nhân mới vừa mở rộng, cần vô số tiền tài, mở thương đạo này chúng ta mới có đủ tài lực.”
A Kiều khẽ hừ một tiếng:” Ta đổi ý rồi, ta chẳng cần mở hiệu thuốc khắp thiên hạ nữa, trong nhà có mỗi một nữ nhi, cần quyền thế lớn vậy làm gì?”
“ Công chúa nhà ta không giống với người khác.”
A Kiều bật cười, chắp tay đi vòng quanh ao sen:” Cũng chẳng biết là đang vất vả vì ai nữa.”
Đại Trường Thu nói đỡ:” Bệ hạ đi tới đất bắc, nơi đó không thích hợp với người, không thể vì chuyện này mà trách bệ hạ.”
A Kiều tức giận:” Ta cũng muốn đi tới đất bắc, vì sao mà không được, ta đâu phải hoàng hậu mà cần giúp hắn trông coi hậu cung, ta muốn đi đâu thì đi, ai cản được chân ta?”
Đại Trường Thu rối rít chắp tay:” Người không phải hoàng hậu thì ai là hoàng hậu? Là Vệ thị suốt ngày trốn trong hoàng cung như gà con sao? Theo lão nô biết, mẹ con họ nay sống nơm nớp lo âu, chỉ sợ một ngày người cầm đao vào hoàng cung.”
A Kiều cười nhạt:” Ta mà làm thế à?”
Đại Trường Thu nói nhỏ:” Ngày công chúa đầy tháng, quý nhân uống say còn mặc cả khải giáp lên, khi đó trong thành Trường An còn náo loạn một hồi.”
A Kiều chẳng nhớ việc ấy, về sau tỉnh rượu mới biết, thở dài:” Cứ tưởng quên rồi, hóa ra vẫn chẳng cam lòng, thôi đi, thôi đi, nghĩ tới đã phiền lòng. Gửi thư tám trăm dặm hỏa tốc cho Vân Lang, bao y mau mau về đánh mạt chược với ta.”
Đại Trường Thu không dám nói nữa, thời gian qua A Kiều lại trở nên nóng nảy ngang ngược rồi, có thể nhìn ra nàng đang cố gắng khắc chế bản thân. Chuyện này do bản tính gây ra, nàng sắp quay lại đường cũ.
Vân Lang phải sớm trở về mới được, trên người y có khí chất khiến A Kiều yên tĩnh lại, hẳn đó là sự xuất trần của y? Đại Trường Thu vừa nghĩ tới đó thì khuôn mặt cười cợt không nghiêm túc của Vân Lang đã hiện lên trong đầu, bực bội xua thế nào cũng không đi.
Vân Lang tất nhiên không cho rằng mình có khả năng đặc biệt khiến ai cũng thích, hiện giờ y đang đứng bên sông nhìn Đại Hà ầm ầm đổ vào Hồ Khẩu.
“ Nơi này quả nhiên là sông dài vạn dặm thu vào làm một.” Tào Tương chắp tay sau lưng cảm khái trước hùng vĩ của thiên nhiên, đã đứng xa như vậy vẫn bị nước bắn lên ướt cả vạt áo bào:
Sau lưng hai người bọn họ vô số xe ngựa đang tấp nập vận chuyển hàng hóa, dân phu đen đúa gầy guộc oằn mình vác những kiện hàng lớn, Hà Sầu Hữu ngồi trên một cỗ xe, tay cầm thiết tí nỏ mắt nhìn chằm chằm vàng bạc thuộc về hoàng đế.
“ Đáng tiếc Đại Hà tới đây là đứt, nếu không chúng ta có thể ngồi thuyền tới thẳng Quan Trung.”
Tào Tương gập ngón tay tính:” Hai nghìn đảm lương rơi xuống nước sẽ trừ vào bổng lộc của ngươi, còn có hơn ba nghìn tấm da dê bị ngâm nước giá trị giảm một nửa, cũng trừ vào lợi nhuận của ngươi. Tính thêm hai lần ta rơi xuống nước, trong đó một lần ngươi không thèm để ý, chỉ lo cứu tiểu thiếp của ngươi, chuyện này ta ghi trong lòng.”
Vân Lang cười phá lên đưa ra kết luận cuối cùng:” Tức là đường đi coi như thuận lợi.”
“ Một ngày đêm đi tới sáu trăm dặm, nhất là đêm trăng tròn đó, ngồi trên bè lao như tên bắn thật thống khoái, cảnh trí dọc được cũng đẹp tới nín thở.” Tào Tương cười gian:” Khà khà, không biết đám Khứ Bệnh bây giờ ở đâu, ta nóng lòng xem hắn cởi chuồng chạy ngoài phố lắm rồi.”
“ Hắn bây giờ rời được Sóc Phương đã là nhanh lắm rồi.” Vân Lang cười to đắc ý, vụ đánh cược này y thắng chắc rồi:
Tào Tương nhìn về phương nam, hồi hộp nói:” Giờ tiếp tục đi Đại Hà nhé, chúng ta lên bờ ở Triều Ấp, nơi đó cách Ly Sơn có hai trăm dặm thôi, chỉ cần bàn giao với Thiếu giám phủ là xong việc, có thể về nhà.”
Hai người đang nói chuyện đột nhiên nhìn thấy một cái bè gỗ cực lớn từ trên thác nước nhô đầu ra, sau đó dựng ngược lao thẳng xuống rơi vào tảng đá nhô ra giữa thác. Cái bè vỡ tan tành, khúc gỗ buộc chỉnh tề lăn đi, rơi xuống tảng đá khác, còn phát ra tiếng động lớn hơn cả tiếng thác nước chảy, cuối cùng rơi vào hồ sâu xoay tròn vài vòng, bị dòng chảy đưa tiếp xuống hạ du.
Cái bè đầu tiên rơi thành công, trên thác phát ra tiếng reo hò rầm trời, tiếp ngay đó càng có thêm nhiều bè gỗ tái diễn cảnh vừa rồi. Đợi bè gỗ rơi xuống chỗ nước chạy chậm ở hạ du, dân phu ở đó phụ trách vớt gỗ, buộc thừng lại, rồi lại có từng chiếc bè gỗ xuất hiện
Vân Lang hài lòng nói:” Chúng ta đi đường bộ thôi, hết lương thực rồi, chỉ còn da, thuốc, vàng bạc đồng và các loại bảo thạch, đi bằng quan đạo kỳ thực không tệ.”
Tào Tương dẫm đất dưới chân:” Cũng tốt, đường ở đây bằng phẳng, ta cũng không muốn đi bè nữa, trông uy phong đấy, nhưng lạnh quá. Dù sao chúng ta cũng thăm dò đường thành công rồi, sau này sẽ có rất nhiều người dựa vào thủy đạo mưu sinh.”
“ Ừ, mọi thứ rồi dần dần sẽ tốt lên.”
Vân Lang nhìn bách tính quần áo rách nát đang hò reo bên sông, bất giác thở dài, nơi này cách Trường An hai trăm dặm thôi mà bách tính nghèo khó đến thế. Dọc đường cả đi lẫn về đều chứng kiến nhiều rồi, trừ bách tính trong thành trì, còn ngoài kỳ thực chẳng khá hơn người Khương.
Thiên hạ thái bình đã lâu, nhân khẩu bắt đầu sinh sôi mạnh mẽ, từ thời Văn hoàng đế tới giờ chỉ vài chục năm, nhân khẩu Đại Hán đã tăng gấp đôi.
Giai đoạn nhân khẩu tăng nhanh chính là mùa xuân năm ngoái, trong thời gian đó chỉ cần không phải là nô phó có khế ước nắm trong tay người ta, cả di dân thời Tần cũng có thể tới quan phủ đăng ký hộ tịch, nhận đất nhận hạt giống theo ( khuyến dân quy điền lệnh) của hoàng đế.
Cho dù là đạo tặc tụ tập ở rừng núi cướp bóc, chỉ cần muốn xuống núi nhập tịch, quan phủ cũng sẽ không tính nợ cũ.
Vì thế trong thời gian ngắn, nhân khẩu toàn quốc tức thì thêm hơn một trăm mười bảy vạn hộ.
Cùng lúc đó ở các châu phủ có rất nhiều lưu dân không nhà đề về, bọn họ đa phần từ trong núi ra, đến quần áo trên người còn chưa đầy đủ, chỉ có thể đợi quan phủ an bài.
Có thể nói năm ngoái là thời điểm gian nan nhất của Lưu Triệt, đại quân đánh trận ở phương bắc, man tộc ở phương nam tạo phản, bách tính trong nước thấy thiên hạ thái bình ồ ạt rời núi rừng, thế là quốc khố Đại Hán lại lần nữa trống rỗng.
Đại quân lại chiến thắng trở về, không thưởng không được.
Dưới bối cảnh ấy Hà Sầu Hữu coi trọng số tài vật này là có thể hiểu được, dù sao chủ tử của ông ta đã nghèo tới sắp phải bán thân rồi, Vân Lang thậm chí ác ý nghĩ, Lưu Triệt lên phương bắc kỳ thực là trốn nợ.