Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 549 - Q4 - Chương 003: Lời Nói Dối Mới Của Vân Lang.

Q4 - Chương 003: Lời nói dối mới của Vân Lang. Q4 - Chương 003: Lời nói dối mới của Vân Lang.

Rời khỏi Thượng Quân, đội xe lập tức tiến vào Quan Trung.

Chân dẫm lên mặt đất Quan Trung, mọi người đều thở phào, từ thời khắc này không còn cần cả đêm lo lắng có người Hồ hay là đám người kỳ quái nào đó nhăm nhe đội ngũ nữa.

Rời Thụ Hàng thành là lúc cuối thu, về tới Trường An vẫn là cuối thu, khoảng cách hai nghìn dặm khiến thời tiết đóng băng.

Trước mắt bọn họ là Thái Hoa Sơn, mây mù che đỉnh khiến người ta chẳng nhìn rõ chân diện thực của nó, dưới chân núi thì phủ đầy lá đỏ, cảnh đẹp nào long người.

Vân Lang thì chỉ có cảm giác kỳ quái, rất lâu rất lâu trước kia, y đã từng tám lần leo lên ngọn núi này, bây giờ y chẳng còn tâm tình leo lên. Thái Hoa Sơn lúc này đầy vẻ nguyên thủy, trên núi rừng cây rậm rạp, suối tuôn róc rách, đỉnh Liên Hoa còn chưa được người ta phát hiện, vẫn ẩn trong mây mù.

“ Ngươi nói xem trong này có thần tiên ở không?” Tào Tương cũng đang ngẩng đầu nhìn Thái Hoa Sơn, hắn thấy thế núi dựng đứng thế này, con người không hàng phục được:

Nghe tới chuyện thần quái là tai Hà Sầu Hữu thính như trộm, dựng lên.

“ Ngọn núi này có năm đỉnh, năm đỉnh núi hình dáng như hoa sen bập bềnh trong biển mây đẹp không khác gì tiên cảnh. Trong đó đỉnh phía nam cao nhất, leo lên đó cảm giác trời chỉ gần trong gang tấc, vươn tay ra hái được trăng sao. Đưa mắt nhìn quay thấy núi non trùng điệp, Đại Hà, Vị Thủy như dải lụa, bình nguyên Quan Trung thu hết vào tầm mắt, mang thần vận thiên nhân hợp nhất.” Vân Lang hít sâu một hơi hồi tưởng:” Ta chưa từng thấy thần tiên mà ngươi nói, nhưng ở đỉnh phía đông có dấu tay cực lớn, đứng trên núi không nhìn thấy đâu, đứng đây nếu không có mây mù thì nhìn thấy rõ ràng, đó là bàn tay trái, năm ngón rõ ràng, thấy cả hoa tay. “

“ Trước kia ta cũng cho rằng trên núi có thần tiên, dù sao trong truyền thuyết nữ nhi của Tần Mục Công là Lộng Ngọc dung mạo tuyệt thế, am hiểu âm luật, cùng Hoa Sơn ân sĩ Tiêu Sử kết thành phu thê, do chán cuộc sống ở Hàm Dương, hai người cưỡi long phụng lên Hoa Sơn.”

“ Ta được các sư huynh cõng lên ngọn núi kia, chính là ngọn núi nhỏ gần phía đông, các sư huynh ta gọi đó là Ngọc Nữ Phong. Đến khi ngủ trên lưng sư huynh tỉnh dậy thì đã lên đỉnh núi rồi, chẳng có gì ngoài dã thú, chim chóc, cây cối, chân ta còn bị rách, chảy bao nhiêu máu ... Chẳng thấy Lộng Ngọc, chẳng thấy Tiêu Sử thích dùng sáo dụ dỗ nữ nhân.”

Tào Tương mặt đầy khao khát, Hà Sầu Hữu thì hai mắt đảo tròn, đứng đó ngó nghiêng một lúc, gặp cơn gió lớn thổi qua, mây mù bao phủ từ từ tan đi, quả nhiên thấy bàn tay cực lớn dựng đứng dưới trời xanh.

“ Có thật có thật kìa.”

Vân Lang nghe Tào Tương la hét inh hỏi cười:” Sự thần kỳ của tạo hóa không cách nào nói hết, thôi ta không nói nữa, thu thập rồi lên đường, ta nhớ nhà lắm rồi.”

Hà Sầu Hữu kích động kiến nghị:” Dọc đường đã bôn ba vất vả rồi, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày đi.”

“ Thái Hoa Sơn ở ngay đây chạy đi đâu được, ông đừng leo lên, nguy hiểm lắm, hai nữa là không cần. Chẳng phải ta đã kể rồi sao chẳng có gì cả đâu, ông lên đó phí công thôi, chớ tốn thời gian nữa, giờ tranh thủ đi thêm ít đường, ba ngày sau là về nhà rồi.” Vân Lang rất nóng lòng nghe giọng nói của Vân Âm, muốn hôn lên cái má bầu bĩnh của nó, tuy mệt mỏi nhưng không muốn lãng phí thời gian làm gì, cắn răng một chút về nhà cho sướng khoái:

Hà Sầu Hữu cố chấp nói:” Phải lên xem, đây là chuyện quan trọng, nếu ngươi đã lên rồi thì có thể vẽ đường cho ta không?”

Vân Lang chỉ biết lắc đầu, kiếm một tấm lụa trắng, vẽ bản đồ du lịch đã hết sức quen thuộc cho ông ta. Tất nhiên tấm bản đồ này không có Ngọc Tuyền viện, Hồi Tâm thạch, Thiên Xích tràng, Thiên Môn, chỉ có đường nét đại khái và ghi chú.

Hà Sầu Hữu cực kỳ coi trọng tấm bản đồ này, dùng vải dầu bọc lại, gọi Tú Y sứ giả tới, sai trông coi hàng hóa, chọn bốn người giỏi leo trèo, mang thừng móc, một ít lương khô rồi vào núi.

Tào Tương tới gần hỏi nhỏ:” Ngươi lên đó rồi thật à, làm sao lên được thế?”

“ Một lời khó nói hết.”

“ Kể đi, kể đi, muội cũng muốn nghe.” Tô Trĩ đã thành thiếu phụ rồi mà tính trẻ con chẳng thay đổi, lắc tay Vân Lang làm nũng:

Thính giả chủ yếu đã lên núi rồi, Vân Lang tất nhiên không còn hứng nữa, trả lời qua loa:” Leo núi thôi mà, có gì mà kể đâu, khi đó ta còn nhỏ, mới đầu tự leo, sau không leo nổi được sư huynh cho vào gùi cõng lên, còn ta ngủ tít, kể rồi còn gì.”

“ Thế vì sao huynh lại lên ngọn núi này?” Tô Trĩ truy hỏi:

“ Vì ăn thôi.” Vân Lang tỉnh bơ đáp:

“ Hả? Vì ăn?” Cả Tô Trĩ và Tào Tương đều không tin, tuy biết tên này tham ăn, nhưng không tới mức vì ăn không cần mạng như thế:

“ Đúng rồi, cây tế tân mọc ở Thái Hoa Sơn tuyệt nhất thiên hạ, lấy rễ vị thuốc này nấu canh, sẽ có vị cay cay tê tê, tư vị đó mỹ diệu ...” Vân Lang giọng ngây ngất:

Tô Trĩ nhíu mày cắt ngang hồi tưởng của Vân Lang:” Vị thuốc này có độc, ăn vào hại thận đấy.”

“ Muội không biết gì cả, vì có độc ăn mới ngon, giống như cá nóc ấy, xử lý tốt là thành mỹ vị nhân gian.” Vân Lang ngang nhiên tuyên bố:” Trên đời này không có gì quan trọng bằng ăn.”

“ Không cho ăn.” Tô Trĩ phồng má trợn mắt hét chói tai:

Tào Tương lùi ra sau lưng Tô Trĩ nháy mắt, ý bảo đợi khi nào không có Tô Trĩ cùng ăn.

Tinh thần y giả của Tô Trĩ phát tác, tất nhiên không thể kể chuyện được nữa, liên tục hơn mười ngày bôn ba, Lão Hà đã đi rồi, Vân Lang cũng thực sự là mệt mỏi, nghỉ lại vài ngày không tệ.

Lần này trở về Quan Trung là sẽ bắt đầu những cuộc tranh đấu không ngừng nghỉ, Vân Lang biết mình không tránh được nữa, muốn sống thoải mái một chút phải tăng cường vốn liếng bản thân.

Lưu Triệt tới giờ vẫn tò mò về sư môn của Vân Lang, hơn nữa sau thậm chí còn có thiên hướng ngả về chuyện thần tiên, ai bảo y "đánh bại" Lý Thiếu Quân.

Hà Sầu Hữu tuy biết Vân Lang là dư nghiệt Đại Tần, xuất thân môn hạ Thái Tể, nhưng cho rằng y tới từ Lũng Tây Đốc Tạo, muốn thông qua thói quen "vật lặc công danh" để chứng minh.

Thật đáng sợ, Vân Lang vì tăng thêm tính thần bí của mình, cần phải làm ra thêm sự kiện để người ta có việc mà làm.

Tra đi tra lại, thời gian cả đời cũng qua đi.

Hiện giờ Trường An với Vân Lang mà nói giống như một cái đấu trường thú cực lớn, ngồi giữa là con rồng Lưu Triệt, xung quanh là một đám hổ báo, rắn rết, cá mập cá sấu không ít, mà trong tay y thì chỉ có quần là và cái gậy gỗ.

Dưới tình huống đó, gậy gỗ không nên dùng để tấn công, mà là đào hố để trốn, sau đó tranh thủ thời gian chế tạo ra đao kiếm sắc bén, khải giáp chắc chắn, đợi khi y làm ra xe tăng, sau đó chĩa nòng pháo vào đầu con rồng hỏi --- Thế giới này do ai làm chủ?

Giờ thì nói dối cũng được, ra vẻ đáng thương cũng được, cứ phải sống mới có sự huy hoàng sau này, Vân Lang đã chuẩn bị cho thời gian khó khăn lẫn buồn tẻ phía trước.

Bình Luận (0)
Comment