Dưới chân Hoa Sơn có một vườn lê, cũng không biết chủ nhân của nó là ai, dù sao người trông vườn là một lão hán, mặc cho Vân Lang và Tào Tương, Tô Trĩ họa hại trong vườn, thậm chí còn làm một cái sọt, hi vọng bọn họ hái nhiều vào.
Thường mà nói, ngồi trên cây ăn lê mới là hạnh phúc nhất, cuối thu lê trong vườn đại bộ phận bị hái hết, số lê còn lại là do chủ nhân để lại mang hàm ý năm sau tiếp tục sinh sôi nảy nở
Số lê này chín đủ, nhất là những quả lê ở trên cao bị mặt trời chiếu thành màu đỏ, ngoạm một miếng, ngọt như mật, không tí vị chua nào, là thứ tốt cung phụng lão tổ tông.
Đã thế bên cạnh lê còn có hồng, bên trên quả trĩu trịt, thứ này Vân Lang không thèm nhìn, hồng chưa qua sương thì ăn vào khác nào hành hạ dạ dày.
Tào Tương thì rất giống tính mẹ hắn chuyện gì cũng thích truy tận gốc, trò chuyện vài câu đã biết chủ nhân cái vườn này là ai, té ra là do chính tay danh tướng thời Hán Sơ là Chu Bột trồng.
“ Sản nghiệp nhà Chu Hồng đấy.”
Ấn tượng của Vân Lang với tên hoàn khố cao lêu nghêu này rất tốt, khi người Hung Nô tới Thượng Lâm Uyển, tên này cùng Trương Liên béo tròn ra sức chống lại, bị đâm một phát thấu bụng, may mà không chết, biểu hiện không thẹn là hậu nhân của Chu Bột.
“ Lâu lắm rồi không gặp hắn, ngươi có biết hắn đang làm gì không?” Vân Lang tò mò hỏi:
Tào Tương ngồi trên cành cây, dùng cái cán dài hái một quả lê to nhất đỏ nhất, đợi khi Tô Trĩ dùng váy hứng lấy rồi mới đáp:” Tới Kinh Châu, kiếm cái hàm đặc sứ, đang ở Vân Mộng trạch bắt trư bà long chế tác giáp da.”
“ A, béo bở quá.”
“ Tất nhiên rồi, nhà hắn có tận một vạn phong hộ, hiện giờ đã mất bốn nghìn, nếu không làm việc, ta thấy năm sau ngay cả ba nghìn hộ cũng chẳng còn.”
“ Vậy hắn là trưởng tử?” Vân Lang ngạc nhiên lắm, thấy tên đó trong hội ăn chơi của Trương Liên còn tưởng thuộc thành phần con thứ không hi vọng gì:
“ Không phải, hắn là lão tam, lão đại năm xưa đắc tội với tể tướng Điền Phẫn giam vào tù, tới tối bị ngục tốt đè bao cát lên người chết rồi. Lão nhị đòi lại công bằng cho ca ca, giết ngục tốt, bị Điền Phẫn khép tội giết người chặt đầu nốt. Tới lượt Chu Hồng, hắn đành giả ngốc quên hai ca ca chết thế nào, suốt ngày chui vào thanh lâu chơi bời, nên Điền Phẫn hắn là kẻ vô dụng mới bỏ qua, may mắn sống được, nhưng ai cũng coi thường.”
Vân Lang thì không:” Hắn không tầm thường, nhìn xem, cái vườn lê chẳng có gì đáng chú ý ở xa tít, vẫn được chăm sóc đâu ra đấy.”
“ Có tài thì sao, bệ hạ thích con cháu hàn môn, ngươi nhìn trọng thần triều đình, đều do bệ hạ tự mình đề bạt lên, tuy bị thay hơi nhanh, nhưng vẫn có nhiều thứ quái thai trụ lại được.” Tào Tương ngoạm một miếng lê to, nước chảy đầy mồm trông cực tởm:” Còn nhớ Cao Thế Thanh không?”
“ Sao không, tên đào trộm mộ thích cáo ngự trạng, trước kia bị Hà Sầu Hữu đưa đi, ta hỏi tới, lão già nổi giận bảo ta đừng quản. A Tương, chuyện khiến Đầu Trứng nghiêm túc cảnh cáo thì không phải là chuyện nhỏ đâu.”
Tào Tương cười khổ:” Con người thì phải có lập trường.”
Vân Lang chỉ Tô Trí đang vui vẻ cầm cán trúc dài hái lê tưng bừng:” Đó là lập trường của ta.”
Vân Lang lắc đầu:” Ta cũng muốn đặt lập trường ở trên người lão bà hài tử, chỉ tiếc là không được, ngươi biết lão tổ nhà ta và Chu Bột có quan hệ gì không?”
Vân Lang nhớ lại tri thức về thời đại này mà khi tới đây y tích cực cập nhật:” Cùng là người huyện Bái?”
“ Chính thế, đó là siợi dây gắn kết đám huân quý cũ bọn ta, tất cả đều xuất phát từ đất Bái, sau khi Đại Hán lập quốc, liền có thêm một loại người, là người Bái. Nếu thái tổ không phải là người Bái, đám người Bái bọn ta sẽ bị diệt trừ hết, đó là điều chắc chắn.”
“ Vì xã tắc Đại Hán này, người Bái không biết bỏ ra bao nhiêu hi sinh, vì thế ngươi xem, Lữ hậu giết vô số công thần, nhưng không giết người Bái. Người Bái phạm tội, nặng nhất chỉ bãi quan đoạt tước như Phàn Khoái, Chu Bột cuối cùng vẫn cho con đường sống.”
“ A Lang, giờ thì phiền rồi, bệ hạ bắt đầu muốn nhắm vào người Bái, Công Tôn Hoằng, Trương Thang, Vương Ôn Thư cho rằng người Bái không có cống hiến gì với giang sơn, chỉ là đám sâu hút máu, cần phải thanh trừ.”
Vân Lang nghĩ một lúc mới nói:” Suy nghĩ của bọn họ không sai, thiên hạ khó khăn lắm mới được Thủy hoàng đế biến thành chế độ quận huyện, người Bái các ngươi thì có ai không có phong hộ ngàn vạn, đất đai bao la, nô phó đông đảo, đúng là phải thanh lý rồi.”
Tào Tương cười lớn, tiếng cười có chút bi sảng:” Ta cũng thấy không thích hợp, nhưng mà sống thoải mái lâu rồi, không muốn thay đổi. Bất kể thế nào cũng phải phản kháng, thành thì vui, bại cũng chẳng có gì đáng trách. Bọn ta chỉ muốn kế thừa phúc ấm tổ tiên thêm vài đời thôi, suy nghĩ đó không sai chứ?”
“ Không hề sai.”
Tô Trĩ nãy giờ hái quả say sưa, không ngờ vẫn giỏng tai lên nghe chuyện, thấy thái độ ba phải của Vân Lang thì chướng mắt đẩy một cái:” Sư huynh, huynh đứng bên nào thế?”
Vân Lang thuận thế nắm tay nàng kéo tới gần:” Thời buổi này muốn sống yên lành một chút phải nói như thế mới được, bên nào cũng đúng hết.”
Tào Tương cười gằn:” Khi đại thế tới, người bị loại trừ trước tiên chính là thứ cỏ đầu tường như ngươi. Ngươi không biết Cao Thế Thanh nắm trong tay cái gì, nếu ngươi biết cũng lo cho ta một chút.”
“ Vài bí mật của người Bái thôi, sống trên đời này ai mà không có bí mật? Bị người ta nắm thóp thì giết người bịt miệng, hoặc là ngoan ngoãn nghe theo, chỉ có thế thôi.”
Tào Tương cầm lõi lê ném Vân Lang:” Thế người có biết cái thứ gọi là , minh ước người Bái không?”
Vân Lang nghiêng đầu né tránh, minh nước người Bái? Nghe không giống thứ hay ho gì, im lặng đợi Tào Tương nói tiếp.
“ Năm xưa lão tổ bọn ta cùng khởi binh đã từng thề ‘dù phú quý, không quên nhau’, thái tổ cũng thề ‘Một khi thành công, cùng chia thiên hạ..
Vân Lang nhìn Tào Tương kích động tới đỏ mặt thì vỗ trán, y không biết Lưu Bang từng nói câu này, nhưng nhớ Triệu Khuông Dẫn, Chu Nguyên Chương và cả đám người thất bại khác đã từng nói mấy lời tương tự, vỗ trán:” Lời này thường chẳng khác nào đánh rắm mà ngươi cũng tin à?”
Tào Tương hừ một tiếng:” Đánh rắm tất nhiên thối một lúc là chẳng còn dấu vết gì, nhưng câu này khắc lên ngọc bài, giờ hoàng đế không thừa nhận, phải hỏi cho rõ ràng đúng không?”
Vân Lang nhíu mày lắc đầu liên hồi, nói lý với Lưu Triệt thì làm gì có kết quả tốt, Lưu Triệt mà đuối lý thì ngươi phải quên đi mới đúng, nếu không chết càng nhanh.
Tào Tương bi thương:” Dù thế nào cũng phải nói lý lẽ chứ, không thể vẻn vẹn dựa vào một phong thư của Cao Thế Thanh nói người Bái liên kết với nhau lén thao túng Đại Hán sau lưng thái tổ là không được, đúng không?”
Cao Thế Thanh là tên thế gia đào trộm mộ, giả thiết một lần hành nghề đào trúng mộ huân quý người Bái, sau đó có lá thư nào đó không nên tồn tại là rất có khả năng. Giờ Vân Lang cũng tò mò rồi:” Hắn đào mộ ai thế?”
“ Không đào, chỉ đục một cái lỗ.”
Tô Trĩ thèm quan tâm tới đào hay chọc, đang đoạn hay, vừa ăn lê luôn mồm vừa giục:” Mộ ai?”
“ Tiêu Hà!”
“ Ai gửi?” Phu thê đồng lòng, tới Vân Lang cũng lớn tiếng thúc giục, toàn những cái tên lẫy lừng cả, tất nhiên là sốt ruột:
“ Lão tổ tông nhà ta.”
“ Chắc không?”
“ Ai mà biết được, dù sao thì ta không biết. Nhưng bây giờ rất phiền, bệ hạ có được phong thư đó, nói với mẹ ta, là lão tổ tông nhà ta viết.”