Vân Lang nghe hết câu chuyện của Tào Tương trầm ngâm hồi lâu không nói gì mà quay sang hỏi Tô Trĩ:” Muội thấy sao?”
“ Chắc không phải đâu, có lẽ không rõ ai viết nên đem đi dọa khắp nơi đấy, nếu không mộ lão tổ tông nhà Tào Tương đã bị lôi ra như mộ của Mạo Đốn rồi.” Tô Trĩ suy đoán, theo giảo dục tuyên truyền của sơn môn, hoàng đế luôn không có hình ảnh tốt đẹp gì:
“ Thông minh.” Vân Lang hết sức tán đồng:” Thấy sư muội ta nói chưa, đừng vội làm bất kỳ cái gì, giờ mọi chuyện chúng ta đều chỉ mức nghe nói thôi, đây có thể là cái bẫy, ngươi nghe nói là tổ tiên ngươi gửi, Chu Hồng thì nghe nói là tổ tiên hắn gửi, tên nào không nhịn được có hành động là chết. Án binh bất động đi, giờ không đủ cơ sở làm gì hết. Đợi hai ngày nữa khi Hà Sầu Hữu xuống thì chúng ta về.”
Tào Tương đoán chừng đã có suy luận này rồi, chẳng qua cần người khác kiểm chứng để củng cố lòng tin:” Sao không đi ngay?”
“ Hà Sầu Hữu còn chưa nói chỗ thần kỳ của Thái Hoa Sơn với hoàng đế mà, về sớm làm gì? Vả lại ngươi đừng quên, hoàng đế chưa về Trường An.”
“ Hoàng đế ...” Tào Tương đột nhiên nhảy xuống đất, không biết nghĩ tới cái gì mà hét một tiếng lớn, cầm quả lê ném mạnh xuống đất nát be bét:
Vân Lang cũng tức khắc đoán ra điều Tào Tương nghĩ, y vốn đã nghi rồi, Lưu Triệt làm sao có thể vì nhất thời nổi hứng mà tới đất bắc xem đánh trận được, cũng không phải vì muốn tận mắt chứng kiến Thụ Hàng thành, vì hắn không tới nơi đó.
Người ta cố ý nấp bên ngoài, xem xem đám loạn thần tặc tử định ứng phó thế nào, nếu ngoan ngoãn thần phục thì hắn tranh chủ tước thêm phong hộ làm suy giảm thế lực của huân quý cũ, còn nếu định liên kết làm phàn thì ... Ha ha ha ...
Tào Tương nghiến răng ken két:” Ta về Trường An thế nào cũng phải băm vằm tên Cao Thế Thanh đó.”
Vân Lang thì thầm giải thích cho Tô Trĩ xong mới nói:” Kiếm thêm vài người cùng đi.”
Tào Tương vội vàng chạy về lều, không bao lâu sau ba tín sứ mang ba ống da trâu vội vàng rời đi.
Tín sứ đi chưa được bao lâu, một mũi tên chuẩn xác xuyên qua lồng ngực ...
Hà Sầu Hữu đáng lẽ phải đang ở Thái Hoa Sơn tìm kiếm tung tích thần tiên, không ngờ lúc này đây ngồi trên cành cây nhìn hai Tú Y sứ giả kéo thi thể về, lấy ra ống da trâu xem kỹ, lẩm bẩm:” Tào gia tiểu tử, đừng có làm bừa đấy ...”
Đến trưa ngày thứ ba Hà Sầu Hữu mới chật vật từ trong núi đi ra, trông có vẻ như Thái Hoa Sơn hiểm trở đã hành hạ cho thê thảm.
“ Mọi người leo được tới đâu rồi?” Vân Lang hỏi:
Hà Sầu Hữu mệt nhọc ngồi xuống càng xe nghỉ ngơi:” Trên núi không có đường, chỉ có một đống đá trong như những con cá chắn ngang đường.”
Vân Lang nhíu mày nhìn ông ta:” Mới tới đại ngư thạch, xem ra ông căn bản không lên núi đúng không?”
Ánh mắt Hà Sầu Hữu có chút né tránh:” Đường trơn trượt, quá khó đi, đi tới đó đã là không tệ rồi.”
Vân Lang cười lớn:” Đáng tiếc, lên núi báu lại về tay không, ta cứ nghĩ các ngươi bản lĩnh cao cường, nói không chừng lên tới nơi cao nhất, không ngờ nửa đường đã bỏ, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Hà Sầu Hữu nhanh chóng khôi phục tự nhiên, ung dung cười:” Cũng như ngươi nói Thái Hoa Sơn ở Quan Trung, sau này còn có cơ hội, vội gì, nghỉ ngơi một ngày, mai chúng ta về Trường An thôi.”
Vân Lang lắc đầu:” A Tương muốn về Trường An giết kẻ sỉ nhục tổ tông mình, không thể đợi thêm nữa, nếu không phải vì quân vụ đã đi rồi. Giờ ông đã về, hai bọn ta cáo từ.”
“ Giết ai?”
“ Cao Thế Thanh, không giết thì để cho hắn sống ăn Tết à?”
Lúc này Tào Tương đã dắt ngựa tới thúc giục Vân Lang nhanh chóng lên đường, Vân Lang không chậm trễ, nhảy lên ngựa quất roi phóng đi.
“ Các ngươi có biết Cao Thế Thanh ở đâu không?” Hà Sầu Hữu gọi với theo:
“ Về Trường An là biết, trên đời này không có ai mà Tào gia ta không tìm ra được.” Tào Tương vừa thúc ngựa chạy vừa hét lớn:
Vân Lang và Tào Tương dẫn gia tướng chạy liền một hơi ba mươi dặm, đột ngột kéo cương ngựa du xuân dừng lại không đi nữa.
Tào Tương lỡ đà chạy đi một đoạn xa rồi mời quay đầu ngựa lại hỏi:” Có chuyện gì thế?”
Vân Lang chỉ hai bên đường đá mấp mô lớm chởm nói:” Đây là nơi mai phục tốt.”
“ Mai phục ai?”
“ Vừa rồi nói chuyện với Hà Sầu Hữu, ta phát hiện ông ta không lên núi, vậy ông ta làm gì?”
Tào Tương hít sâu một hơi:” Giám thị chúng ta, khốn kiếp thật, cứ tưởng rằng lão già này không muốn hầu hạ hoàng đế cho nên đi cùng chúng ta để có thể tác oai tác quái, té ra là giám thị chúng ta.”
“ Đúng vậy, ta thì khả nghi, ngươi thì là huân quý lớn nhất Đại Hán, tất nhiên đi theo giám thị. Cả câu chuyện hấp dẫn như thế mà không thu hút được ông ta, xem ra hoàng đế ra nghiêm lệnh rồi. Chúng ta đợi ở đây một lúc, xem xem có gặp tín sứ của ông ta không, nếu có, tức là ta đoán đúng. Nếu không thì phiền rồi, chứng tỏ hoàng đế quyết tâm đối phó với người Bái các ngươi.”
Tào Tương hiểu ngay, nếu Hà Sầu Hữu phái tín sứ đi thì chứng tỏ hoàng đế vẫn đang tìm kiếm chứng cứ, hoặc là ép cho người Bái chó cùng rứt dậu, vẫn phải trao đổi tin tức để ứng phó.
Nếu như Hà Sầu Hữu không phái tín sứ đi nghĩa là hoàng đế đã bố trí sẵn thiên lạ địa võng, đợi cá đâm đầu vào lưới là tóm.
Tào Phúc dẫn mười bốn gia tướng cùng Tô Trĩ với đám Khương phụ đi tiếp, Vân Lang và Tào Tương, Lưu Nhị, Tào Mãnh nấp sau mấy tảng đá lớn chờ đợi.
Tào Tương chỉ nói một chuqz:” Giết!”
Vân Lang vỗ vai Tào Tương:” Chỉ đợi câu này của ngươi thôi.”
Không phải đợi quá lâu một hồi vó ngựa gấp gáp từ hướng Thái Hoa Sơn truyền tới, kỵ sĩ vừa mới đi qua đống loạn thạch thì hai mũi nỏ tiễn nối nhau bắn ra, hắn chỉ kịp kêu một tiếng lại có thêm hai thanh đoản mâu xuyên ngực.
Ở Đại Hán tín sứ là nghề vô cùng nguy hiểm, mỗi năm số tín sứ chết trong tay dã thú nhiều không kể siết. Ở Quan Trung, tín sứ bị sói và hổ tha đi như cơm bữa, trong quân đội Lĩnh Nam còn lưu truyền chuyện cười tín sứ bị khỉ cái bắt đi sinh con nữa ...
Bởi thế khi Lưu Nhị, Tào Mãnh ném xác tín sứ, chiến mã xuống khe sâu thì chẳng qua là trong quân chỉ thêm một tín sứ mất tích thôi.
Trên người tín sứ không có thư.
“ Ngươi xem, bí mật không truyền sáu tai, thế mới không để lại chứng cứ cho người ta bắt được. Chẳng hiểu lão tổ tông ngươi tinh minh như vậy mà vì sao để lại một chứng cứ nguy hiểm như thế, sợ con cháu mình sống quá thoải mái à?”
Tào Tương xốc cổ áo Vân Lang rống lên:” Tổ tông nhà ta không ngốc như thế.”
Vân Lang đã chuẩn bị trước quay đầu sang bên tránh nước bọt:” Đúng rồi, thái độ chính xác phải thế, dù là bệ hạ hỏi tới ngươi cũng phải rống vào mặt. Dù vô lý tới mấy cứ rống to lên là có ba phần lý.”
Bốn người lại đợi thêm một lúc, không thấy có thêm tín sứ nào, bọn họ lập tức lên ngựa men theo đường lớn phóng như bay đuổi theo đám Tô Trĩ. Sau khi bắt kịp liền thay chiến mã, sau đó tiếp tục lên đường, dù là Tô Trĩ, sống ở biên ải lâu như vậy cưỡi ngựa vô cùng thuần thục rồi.
Hôm sau trời vừa sáng cổng thành Trường An liền mở ra đúng giờ, tức thì một đội kỵ binh nam nữ hỗn hợp xuyên qua Ung Môn tiến thẳng vào thành.
Kỵ sĩ trên ngựa ai nấy mệt mỏi cực độ, dù là thế bọn họ cũng không dừng vó.
Bình Dương hầu phủ nằm ở gần Ung Môn, nơi này ít nhiều còn có một đoạn tường thành trông vừa mắt một chút, chứ nhìn sang phía đông và phía nam, tường thành nơi đó thậm chí chưa có lầu canh.
Năm xưa Tiêu Hà xây thành Trường An, trước tiên là xây dựng nhà kho, sau đó dùng cung điện của Đại Tần để lại tu sửa mới thành Trường Lạc cung, dùng bảy năm xây lên Vị Ương cung. Khi đó thiên hạ vừa bình định, bách tính mỏi mệt, không có sức xây cung thất cho triều đình, nơi ở của Lưu Bang cũng chỉ là viện tử tương đối lớn thôi.
Tới thời Huệ đế, chuyện đầu tiên là xây tường, cao bốn trượng, rộng một trượng, rồi trải qua đời Văn hoàng đế, Cảnh hoàng đế, tới thời Lưu Triệt mới có quy mô bây giờ.