Bình Dương hầu phủ chiếm diện tích rất rộng, dựa lưng vào tường hoàng cung, bắc một cái thang là trèo vào hoàng cung được, Vân Lang vừa tới nơi nhìn cảnh này rùng mình giục:” Chuyển nhà, chuyển nhà nhanh lên.”
“ Hả, vì sao?” Tào Tương ngớ ra:
“ Nhớ tiểu viện của ta ở Dương Lăng không, vì dựa lưng vào Trường Bình hầu phủ, Khứ Bệnh cứ rảnh rỗi là lại leo tường trèo qua ...”
Tào Tương giật mình, xoay người nhìn quanh, không xong, nơi này quá gần hoàng cung, khi quân thần cùng nhau đánh thiên hạ muốn tỏ ra thân thiết một chút coi nhau như huynh đệ, không cần phân biệt rõ ràng, giờ thì nên tách bạch rõ hơn:” Không dễ, cái nhà này không phải của mình ta, lời ta nói chưa nhất định hữu dụng.”
“ Nghe A Lang, chuyển nhà đi.” Giọng Trường Bình lạnh lùng vang lên bên cạnh hai người:
Vân Lang gần như phản xạ có điều kiện nặn ra một nụ cươi tươi, quay sang thi lễ với Trường Bình, Trường Bình phẩy tay:” Bớt vờ vịt đi, Vân Âm cười còn thật hơn ngươi, biết về sớm coi như còn có lòng.”
Tào Tương hỏi vội:” Mẹ, Cao Thế Thanh chết chưa?”
Trường Bình lắc đầu, khinh bỉ nói:” Chưa chết, song chỉ hơn chết một hơi thở thôi, một tên huân quý cũ đã ba đời đào trộm mộ còn mơ khôi phục vinh quang tổ tiên sao? Thật là không biết sống chết.”
Nói thật, khi gặp lại Cao Thế Thanh, Vân Lang chợt cảm thấy lo lắng của Lưu Triệt về việc huân quý quyền lực quá lớn cũng là bình thường, còn là cần thiết.
Vì Trường Bình hết sức dễ dàng có thể dẫn hai bọn họ tới gặp Cao Thế Thanh bị nhốt trong Cửu trùng môn.
Cửu trung môn là nơi nào? Nó là nơi để hoàng đế chuyên giam giữ tù phạm cá nhân.
Tới nơi này lâu như vậy Vân Lang lần đầu biết tới sự tồn tại Cửu trùng môn, y không hứng thú với Cao Thế Thanh rách nát như con búp bê vứt đi được treo lơ lừng trên tường được canh giữ nghiêm ngặt cả Kháo Sơn phụ đứng bên mắt nhìn chằm chằm, cung vệ cầm kiếm hai bên. Y càng quan tâm chuyện Trường Bình không tốn công sức dẫn bọn họ vào đây, chứng tỏ hoàng đế ở trước mặt người tỷ tỷ này chẳng có bí mật gì.
Hai Kháo Sơn phụ sừng sững đứng đó như núi không cho ai lại quá gần.
Tào Tương nhìn thấy Cao Thế Thanh là không còn tâm tư giết người nữa, tên này thảm hơn trong tưởng tượng của hắn cả trăm lần.
Vân Lang hỏi nhỏ:” Công chúa làm thế này không phải là trái ý chỉ bệ hạ sao?”
“ Bệ hạ không ra lệnh cấm túc ta, tức là ta có thể làm gì tùy ý.” Trường Bình tự có lý giải của mình:” Nhưng A Kiều bị cấm túc rồi.”
Đương nhiên, A Kiều nói thế nào cũng là người ngoài thôi, Lưu Triệt càng tín nhiệm tỷ tỷ của mình hơn, cho rằng Trường Bình sẽ không làm hại giang sơn của hắn, những việc Trường Bình làm bao năm qua xứng đáng với niềm tin đó.
Suy ra Lưu Triệt cũng không cho rằng Tào Tương có thể gây hại, Vân Lang gãi đầu:” Nếu A Tương không sao vậy thần về nhà bế con đây, công chúa cũng biết chuyện này vượt ngoài năng lực của thần rồi.”
Trường Bình nhướng mày:” Chỉ suốt ngày tính đường lui, ngươi không có chút ý định cúc cung tận tụy nào với Đại Hán sao?”
Vân Lang kêu oan:” Thần lên chiến trường cũng liều mạng rồi, làm mồi nhử cho bệ hạ cũng làm rồi, khó khăn lắm mới mang cái mạng nhỏ này về đây, công chúa nói thế chẳng phải quá bất công à?”
Ai mà muốn dính vào chuyện này, Lưu Triệt cấm túc A Kiều là một biểu hiện bất tín nhiệm, nhưng há chẳng phải là một loại ý vị bảo hộ, không để A Kiều dính dáng vào loạn cục này.
Mà để Trường Bình tham dự, chắc gì không có ý khảo nghiệm? Ai mà biết được chứ? Mấy thứ này Vân Lang không muốn nghĩ, càng không muốn dây dưa, vì chẳng có liên quan gì tới tính toán của y.
Những lời này Vân Lang chỉ có thể để trong lòng, vào lúc thích hợp nói với Tào Tương, không thể nói với Trường Bình.
“ A a a ...” Cao Thế Thanh ra sức vùng vẫy la hét thu hút sự chú ý, có vẻ như rất hi vọng Vân Lang có thể lại lần nữa cứu mình.
“ Muộn rồi, từ khi ngươi tới tìm Hà Sầu Hữu là chuyện đã không vãn hồi được nữa. Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi nên bắt đầu cuộc sống mới, gây dựng đời sau, kết quả ngươi không có kiên nhẫn, muốn thông qua tố cáo hãm hại người khác để khôi phục lại địa vị của mình. Cho nên có nhân ắt có quả, đừng trách ai, cũng đừng có không cam lòng, hưởng thụ ngày tháng cuối cùng của ngươi đi.” Vân Lang chắp tay với Cao Thế Thanh một cái coi như cáo biệt, nói với Tào Tương:” Không muốn giết hắn thì đi thôi, chúng ta tới tìm A Kiều chơi mạt chược là tốt nhất.”
Tào Tương ngẩng cao đầu:” Lúc tới đây thì lòng ta tràn ngập phẫn nộ, gặp hắn rồi liền không giận nữa. Giết hắn à, không cần, giờ hắn là con lợn treo trên giá, giết hắn là cứu hắn. Thế giới này luôn có những kẻ ngu xuẩn đáng thương tự cho mình là đúng như thế, ngươi muốn lấy khổ đau người khác khôi phục vinh quang cho mình thì chuẩn bị cho tình huống này đi.”
Lựa chọn cao ngạo của Tào Tương giống như một quý tộc chân chính tha thứ cho tên ăn mày ngu dốt vô tình đắc tội với mình vậy.
Vân Lang không nhìn biểu hiện của Tào Tương mà cứ nhìn Trường Bình, đến khi nàng tức giận quát:” Vô lễ, ngươi nhìn cái gì?”
“ Hì hì, công chúa có hài lòng với biểu hiện của A Tương không?”
“ Trưởng thành rồi, xem như có thể tự lập môn hộ rồi, không cần ta lo lắng cho nó nữa.” Trường Bình trừng mắt với Vân Lang, yêu thương xoa đầu Tào Tương:
“ Người hoàng gia đúng là biến thái, đến cả chuyện liên quan tới sinh tử cũng lấy ra giáo dục con cái, cứ thế này con cháu hàn môn bọn thần làm sao ngoi lên được đây.” Vân Lang cảm khái lắc đầu:
Tào Tương biết chuyện này vậy là qua, lòng nhẹ nhàng hẳn, tròn mắt nhìn Vân Lang:” Ngươi mà là hàn môn à, có hàn môn nào mà ăn mặc đi ở còn yêu cầu cao hơn cả hầu gia ta chưa?”
“ Đừng chấp cái miệng y.” Trường Bình hừ một tiếng đứng về phía nhi tử dè bĩu Vân Lang:” Lúc cần thanh quý thì y nói mình xuân thân danh môn, khi cần bần hàn thì nói mình là con cháu hàn môn, cái hay trên đời bị y chiếm hết rồi.”
“ Oan quá, hai người một công chúa một hầu gia, phú quý mấy đời ăn chẳng hết, lại đi bảo một tên tiểu tử phải tự làm ruộng, tự cầm búa rèn chiếm hết cái hay thiên hạ là sao ?”
Cao Thế Thanh nhìn ba người trước mắt nói cười tự nhiên như coi hắn không tồn tại nữa, tuyệt vọng cúi đầu xuống ...
Hắn sớm không chịu nổi sự hành hạ này nữa rồi, sở dĩ còn cố gắng chịu đựng là hi vọng có thần tích xuất hiện giúp hắn thoát thân, mà sự xuất hiện của Vân Lang không nghi ngờ gì chính là thần tích đó, nhưng thái độ hoàn toàn dửng dưng kia đã bóp nát hi vọng vừa mới dâng lên một cách vô tình nhất.
Khi Trường Bình dẫn Vân Lang, Tào Tương rời khỏi đại môn, một cung vệ vội vàng chạy tới bẩm báo:” Công chúa, Cao Thế Thanh chết rồi.”
Trường Bình quay sang Vân Lang:” Ngươi làm phải không?”
Vân Lang giơ hai tay lên trời, kêu oan:” Thần không đụng vào hắn.”
Trường Bình lại nhìn Tào Tương:” Vậy là con.”
“ Nếu con có thể nhổ nước bọt mà giết người thì tiện quá rồi, sau này ghét ai cứ nhổ nước bọt vào mặt kẻ đó.”
Cung vệ rối rít nói:” Đèn cạn dầu mà tắt, hai vị quý nhân không liên quan.”
Trường Bình hài lòng gật đầu:” Nếu đã thế thì dâng tấu đi.”
Cái chết của Cao Thế Thanh làm Trường Bình nhẹ nhõm hơn nhiều, khi rời khỏi Thiếu giám phủ cũng không lên nhuyễn kiệu mà tha thướt đi trước, khiến Vân Lang và Tào Tương lẽo đẽo theo sau như hai tên sai vặt.
“ Bệ hạ không muốn huân quý đời đời nắm giữ triều cương, vậy phải làm sao?” Trước khi lên xe ngựa của mình, Trường Bình cuối cùng cũng chịu lộ đề:
Tào Tương đáp:” Để con cháu hàn môn tham gia chính sự triều đình nhiều hơn là được.”
“ Chuyện đó bệ hạ đang làm rồi, vẫn chưa đủ.” Trường Bình liếc nhìn Vân Lang không cho y đứng ngoài cuộc:
“ Cái này đơn giản lắm, cái đám sư huynh xuất thân hàn môn của thần không cam lòng uổng phí tài năng trong núi, nghĩ ra trăm cách để có thể ngoi lên.” Lần này Vân Lang tích cực khác thường: “ Trong đó có hai cách thần thấy tốt nhất, một gọi là ( Cửu phẩm quan nhân pháp), nếu bệ hạ thấy như thế chưa đủ thể hiện khí phách quốc triều thì có thể tiến hành ( khoa cử), nếu bệ hạ vẫn chưa hài lòng, thích tự bồi dưỡng nhân tài thì xây dựng trường học khắp thiên hạ, khi đó muốn huân quý có huân quý, muốn tài năng có tài năng, muốn hàn môn làm quan thì thần có bài thơ này đảm bảo làm cho nhà hắn nghèo rớt.”
- Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
“ Không tệ, không tệ, mọi người đúng là mọi người nên đọc sách, tương lai đợi bệ hạ ban cho quan chức làm, ai cũng có cơ hội tiến bộ.” Trường Bình bước một chân lên xe rồi lại bỏ xuống, lúc này nhìn Vân Lang kiểu nào cũng thấy thân thiết, hai mắt tỏa sáng dập dờn, còn về phần ( cửu phẩm quan nhân pháp ) và ( khoa cử) hoàn toàn lờ đi coi như không nghe thấy.
Không biết ở đâu ra đám người bận rộn xuôi ngược, thoáng cái mã đã trải thảm, kê bàn ghế, chuẩn bị trà bánh đầy đủ, còn xếp mấy cái bình phong, cứ như là hóa phép vậy.
Người đi lại bị ngăn cản, tức thì tạo thành không gian riêng cho ba người trò chuyện.
Vân Lang hết sức hâm mộ khí thế này của Trường Bình.
“ Thường ngày, nên đọc nhiều sách, chớ lãng phí thời gian, “ Trường Bình nói với Tào Tương rồi khuyến kích Vân Lang:” Bài này khí thế quá lớn, chỉ thích hợp cho bệ hạ ngâm, giờ làm một bài có ý khích lệ hậu bối xem nào.”
Áo vàng chàng tiếc mà chi
Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai
Hoa xinh phải bẻ liền tay
Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.
Bốp!
Gáy trúng ngay một cái tát của Trường Bình, Vân Lang vừa mới ăn miếng bánh vào mồm đã bị đánh bay đi.
Trường Bình tay còn chưa thèm thu lại, quát:” Vừa khen ngươi xong đã biến thành cái gì rồi, thiếu niên phải nên đọc sách, bẻ hoa cái gì, hoa nhà ai?”
Tào Tương miệng ngậm bánh nhìn mẹ lại nhìn Vân Lang mặt đỏ bừng bừng vẫn phải cố nén giận, cười sắp chết tới nơi, thì ra mẹ mình còn lợi hại hơn Hà Sầu Hữu.
“ Làm một bài khác, sáu ngày sau bệ hạ về, ta còn dùng.” Trường Bình không cần biết Vân Lang có muốn hay không, không những quên chuyện vừa đánh y còn muốn chiếm đoạt luôn bài thơ y chưa làm:
Lá quỳ mơn mởn vườn xanh
Ban mai nắng chiếu trên cành sương tan
Khắp nơi tươi vẻ xuân ban
Sáng bừng vạn vật huy hoàng ánh xuân
Những thường sợ tiết thu gần
Nhuốm vàng hoa lá úa dần rụng rơi
Trăm sông đông đổ ra khơi
Cuốn đi liệu sẽ có thời về tây ?
Nếu không gắng sức trẻ đầy
Buồn khi già lão tiếc ngày xanh qua.
Vân Lang hậm hực đọc một bài thơ liên quan tới thời gian, muốn tỏ ra cứng rắn trước mặt Trường Bình chỉ chuốc nhục vào người, y có kinh nghiệm rồi, tốt nhất là đừng phản kháng, bảo sao làm vậy: