“ Ừ, thế mới tốt, loại thi ca thúc giục người ta tiến bộ mới là thứ tốt. Ngươi đó, bớt tản mạn lười biếng đi, nghiêm túc hơn một chút, tương lai nhất định có thể gánh trọng trách lớn. Ngàn vạn lần đừng ỷ lại vào sự thông minh của mình mà khinh đời ngạo thế, uổng phí tài hoa.” Trường Bình thân mật dùng hai tay nâng khuôn mặt Vân Lang vuốt ve nhìn một cách hiền từ yêu thích, hé môi hồng khen:” Đúng là một đứa hài nhi ngoan mà.”
Tào Tương cực kỳ hiểu mẹ mình, ngồi sau lưng Trường Bình ra sức nháy mắt, rồi lại đánh mặt về phía mẹ mình làm động tác dập đầu. Vân Lang mặt co giật, Tào Tương lại trừng mắt lên cứa tay qua cổ.
Vân Lang đứng lên, cung kính quỳ bái Trường Bình:” Hài nhi bái kiến mẫu thân.”
Trường Bình hài lòng thu tay lại, khôi phục vẻ đoan trang, tủm tỉm cười:” Kỳ thực không cần như vậy, nhưng mà ngoài đường có một khối bảo ngọc không mang nhà, ta không thấy thoải mái. Giờ tốt rồi, đều là người một nhà, cho dù ngươi có gây họa tày trời, cũng có người làm mẹ này gánh cho.”
Nói xong thúc giục Vân Lang chép lại hai bài thơ hữu dụng, Trường Bình cuốn lụa trắng cất vào tay áo, dặn dò:” Quên chuyện này đi, hai huynh đệ ngươi trò truyện, ta về nghỉ.”
Nói rồi lên xe ngựa đã chờ sẵn.
“ Không phải mẹ ta nhất định thu ngươi làm nghĩa tử, mà ta rất muốn ngươi làm đại huynh. Khi ta bảo gia tướng đánh ngất khiêng vào hoang nguyên, ta biết mình là người khó đảm đương trọng trách lớn, ta có đủ bản lĩnh, lại không đủ ý chí, vì thế ta cần một người huynh đệ sát cánh bên cạnh. Ta biết làm vậy bất công với ngươi, nhưng là cách tốt nhất ta nghĩ ra, từ nay ngươi làm bất kỳ chuyện gì ta đều đứng bên cạnh.” Tào Tương quay sang nhìn Vân Lang ôm vai y toét miệng cười:” Đại huynh ... Hôm nay ta rất vui.”
Vân Lang ngẩng đầu nhìn năm ngôi sao sớm, vừa rồi y có chút không cam lòng, nhưng bây giờ chút không cam lòng đó tiêu tan rồi. Trường Bình có lẽ không phải người mẹ tốt, Tào Tương nhất định là huynh đệ tốt, vỗ vỗ vai Tào Tương cười:” Ngươi thật đúng là hoa xinh phải bẻ liền tay.”
Trở về Trường An nhưng không thể về nhà là một chuyện vô cùng thống khổ.
Nhất là Tô Trĩ, khi ở Thụ Hàng thành nàng kiêu ngạo như phượng hoàng, sau khi về Trường An rồi, không ngờ tới về nhà một mình cũng không dám.
Vân Lang vì phải bàn giao vô số quân vụ, dân vụ, tài vụ, trong thời gian ngắn không thể về được, còn Tô Trĩ thà ở trong tiểu viện chờ đợi chứ không về Thượng Lâm Uyển.
Cũng giống như nhiều huân quý, Vân Lang cũng mua một viện tử nho nhỏ ở Trường An, để thuận tiện cho hoàng đế triệu kiến, nhưng mà nó chẳng có tác dụng gì, Lưu Triệt chưa từng triệu kiện y.
Mặc dù những huân quý phổ thông đều có cảnh ngộ như thế, nhưng không một ai từ bỏ hi vọng được hoàng đế triệu kiến.
Giống ngôi nhà ở Dương Lăng ấp, quản lý nhà cửa bên này vẫn là Trử Lang, diện tích rộng hơn nhiều, phân chia rõ ràng tiền viện hậu viện, dù gì Vân gia giờ là nhà có thể diện, dù nhà nghỉ tạm chăng nữa cũng không thể quả nhỏ, mất thể diện.
Mấy năm qua Trử Lang thay đổi rất nhiều, từ một thiếu niên không giỏi ăn nói dần trở thành tráng hán không tùy tiện nói cười.
Còn Sửu Dung thì đã thành một ngọn núi lớn, chẳng thua kém Kháo Sơn phụ là bao, mặt lúc nào cũng tươi rói hạnh phúc, cuộc sống vẫn vô ưu vô lo như trước.
Hôm nay Vân Lang vừa mới từ Trung quân phủ bàn giao xong chuyện võ bị về nhà, Trử Lang nhận lấy dây cương ngựa du xuân nói nhỏ:” Hà Sầu Hữu đã về, không vào hoàng cung, không rõ đi đâu.”
Chỉ khẽ gật đầu một cái coi như đã nghe thấy không biểu hiện gì thêm, Vân Lang đi vào nội trạch, Tô Trĩ như ma đột ngột kéo cửa phòng ra, chưa nói gì đã nhào vào lòng y, ôm thật chặt.
“ Sao thế?”
To Trĩ chỉ ôm y thật chặt không nói.
“ Hai ngày nữa thôi ta xử lý xong công vụ, chúng ta nhẹ nhàng khoan khoái về nhà. Muội cũng biết mà, sư tỷ muội là người rất tốt, nếu đã cho muội đi, là đã có chuẩn bị.”
“ Không phải đâu, kỳ thực sư tỷ rất nghiêm khắc, khi ở sư môn rất hay mắng muội, muội làm gì cũng bị tỷ ấy răn dạy uốn nắn.” Tô Trĩ thủ thỉ, chưa gì đã khóc rồi:
Vân Lang chỉ có thể vỗ lưng nàng, chuyện này khi ở Thụ Hàng thành nói thì dễ dàng, sao khi đối diện với Tống Kiều, Tô Trĩ vẫn thiếu tự tin.
Chẳng biết là đứng ở sân vao lâu, thấy Sửu Dung ục ịch bê khay thức ăn vào phòng, Tô Trĩ xấu hổ ngẩng đầu lên, lau đôi mắt đỏ như thỏ:” Có phải muội vô dụng lắm không?”
Vân Lang thở dài sườn sượt:” Muội vốn là nữ tử rất dứt khoát sảng khoái, giờ lại học mấy thủ đoạn của tiểu nữ tử làm gì?”
Tô Trĩ lập tức đẩy Vân Lang ra:” Làm sao huynh biết?”
Vân Lang cười khổ:” Lần sau có muốn khóc thì nhớ bôi gừng là đủ, đừng dùng tỏi, thứ đó nặng mùi, lại còn hại mắt. Đi nào, nếu sư tỷ của muội và bảo bối của ta đã về, chẳng lý nào không mang Đại Vương tới, ta nhớ nó lắm.”
Lời vừa nói xong thì thấy một cái đầu hổ đã húc vớ cửa sổ, đang muốn xông ra, miệng phát ra tiếng gừ gừ giận dỗi rất giống chó con.
Vân Lang cười ha hả đi tới giang tay ôm lấy đầu Đại Vương, không ngừng an ủi nó, mắt thì nóng lòng đảo quanh tìm khuê nữ.
Một thiếu phụ mỹ diễm đẩy cửa kéo một cô bé váy hồng xinh xắn đi ra tủm tỉm nhìn ý.
Vân Lang rút tay khỏi miệng Đại Vương, lau bừa lên áo, ngồi xuống nghẹn giọng dang tay ra nói với Vân Âm:” Nào, đến đây cha bế.”
Vân Âm có chút do dự, ngẩng đầu lên nhìn Tống Kiều thấy nàng gật đầu quay lại nhìn Vân Lang mấy lượt, giọng nghi ngờ:” Ngươi chính là cha Vân Lang của Vân Âm đấy à?”
Tống Kiều mắng:” Sao lại nói chuyện cha như thế?”
Vân Lang vừa vui vừa chua xót, đi hai năm, đến khuê nữ mà y yêu thương cũng không nhận ra nữa rồi:” Đúng rồi, mỗ chính là cha Vân Lang của Vân Âm đây, người bỏ khuê nữ đi biên quan giết Hung Nô ấy.”
Vân Âm lúc này mới từ từ đi tới gần, hành động rất cảnh giác, chia cách hai năm rồi, nó có chút cảm giác, nhưng mà người trước mặt thì lại chẳng nhận ra. Đầu tiên là ghé cái đầu to tròn sát người Vân Lang ngửi ngửi một lúc, hẳn thấy mùi người này không tệ, mới giang tay ra ôm người này một chút.
Vân Lang sung sướng rơi nước mắt, tức thì bế khuê nữ lên xoay mấy vòng, cuối cùng đặt lên cổ mình.
Khi Vân Âm rất nhỏ, thích nhất là Vân Lang kiệu lên cổ đi chơi, có lẽ là cảnh tượng quen thuộc khơi lại ký ức của nó, nắm lấy tóc Vân Lang, lớn tiếng kêu:” Đi, đi, đi.”
Đại Vương ở bên cạnh cứ chực lao vào Vân Lang, Vân Lang phai ra sức né tránh, nó đã hoàn toàn trưởng thành rồi, lại béo thế kia, sợ bị nó đè lên không chịu nổi.
Khuê nữ cưỡi trên cổ, con hổ chạy vòng quanh, đại lão bà mông lung lệ hoa nhìn y đầy niềm vui trùng phùng, tiểu lão bà thì mắt đảo như trộm chẳng biết có chủ ý xấu gì ... Thời khắc này, Vân Lang thấy mình đã đi tới giai đoạn đẹp nhất trong chuyến hành trình sinh mệnh.